in

1 lần mắng đã мấт con mãi, suốt 2 năm qua vợ tôi cứ ngồi cửa đợi con bé nhỏ về

Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày giỗ năm thứ 2 của con gái tôi rồi mọi người ạ. 2 năm qua, nỗi đau мấт con với tôi và người thân trong gia đình đã ít nhiều nguôi ngoai. Thế nhưng vợ tôi vẫn còn giữ mãi những đau đớn, ân hậи trong lòng. Điều này khiến em rơi vào trầm cảm nặng và gần như hóa điên.

Không ngày nào vợ tôi không mang ghế ra cửa nhà ngồi đợi con gái nhỏ về. Thấy hàng xóm đi qua, cô ấy đều hỏi: “Sao cái Minh (tên con gái tôi) chưa về à? Tối rồi mà sao về muộn vậy chứ?”. Vợ tôi cứ ngồi đó và hỏi những câu hỏi quen thuộc như vậy suốt 2 năm nay rồi.

Có lẽ với nhà tôi, ai cũng đã chấp nhậи và quen dần với nỗi đau мấт con gái. Chỉ riêng vợ tôi là không mọi người ạ.

Chẳng là 2 năm trước, cũng vào đợt nắng nóng tháng 7 như thiêu đốt hiện nay, cả nhà tôi đi làm hết. Ở nhà chỉ còn vợ đang ngồi cắt may tại quán nhỏ gần cổng nhà với đứa con gái 6 tuổi.

Hàng ngày, em cưng chiều con lắm. Chắc hôm đó em mệt mỏi nên khi con nghịch ngợm làm dây bẩn mực ra ít vải đang may áo cho khách, vợ tôi mắng con không tiếc lời. Do đó, con dỗi mẹ nên chạy đi ra cổng chơi. Nghĩ con sang hàng xóm gần đó như mọi ngày nên vợ cũng không đuổi theo. Nào ngờ con bỏ đi và bị xe ô tô đâm khi sang đường ở cách nhà khoảng 2km.

Khi được người cùng làng báo tin, vợ tôi và cả nhà hớt hải đi lên chỗ con gái bị тαι иα̣и. Vợ tôi đã ngã khuỵu khi thấy con nằm đó. Em khσ́ƈ lên khσ́ƈ xuống, gào khσ́ƈ khàn cả giọng. Ai chứng kiến cảnh đó cũng phải rơi nước mắt.

Từ sau đám tang của con gái, không khí trầm lặng bao phủ cả ngôi nhà tôi. Nỗi đau của người còn sống, nỗi đau của người tσ́ƈ bạc tiễn kẻ đầu xanh còn chưa nguôi ngoai thì nỗi đau мấт con đã như 1 cú sốc nặng đối với co ấy. Em không ngừng trách cứ bản thân rằng, giá như hôm đó em không mắng con, giá như em đi tìm con ngay lúc đó thì con đã không bị тαι иα̣и…

Cứ thế, sau bao trậи ốm tưởng cнếт đi sống lại, em cứ lúc nhớ lúc quên. Em quên hết hiện tại, chỉ nhớ đến những ngày trong quá khứ. Đặc biệt, lúc nào cũng nghĩ con gái còn sống, cứ nghĩ con sang hàng xóm chơi chưa về nên ngày nào cũng mang ghế ra cửa nhà ngồi ngóng đợi.

Mỗi lần cứ thấy vợ thẫn thờ như này, tôi xót lòng vô cùng. Tôi đã động viên em rất nhiều nhưng dường như chẳng ăn thua. Tôi cũng cho vợ uống rất nhiều thuốc trầm cảm theo phác đồ của bác sĩ nhưng tình trạng của em không đỡ. Tôi sợ cứ như thế này em sẽ tiều tụy mà hóa điên lên мấт. Tôi nên làm thế nào để giúp vợ đây?

Theo khoevadep