in

Thấy tôι đι dép lê đếп, bồ chồпg hỏι đểu: Chị làm пghề gì nhỉ. Tôi đáp: Chị là sếp, em bị ѕα тнảι

Ngày tôi và chồng lấy nhau, không phải chê nhưng nhìn qua căn nhà cấp 4 lụp xụp ở ngoại thành gần như không có vật gì giá trị. Biết lấy anh tôi sẽ vất vả nhưng vì yêu nên vẫn cố lấy. Khi ấy tôi chỉ nghĩ được ở bên anh, chăm sóc và giúp anh nuôi dưỡng hoài bão là tôi cũng thấy hạnh phúc rồi.

Gia đình bên nhà tôi tuy không khá giả nhưng ông bà có ít đất chia cho con cái, tôi là con gái nhưng cũng được một phần. Lúc đấy chồng tôi bảo:

“Anh cần tiền để làm ăn, hay là mình bán đất đó đi làm vốn được không em?”

Hai vợ chồng bàn chán bàn chê cuối cùng cũng quyết định bán đất, có tiền rồi anh hùn vào cùng bạn bè mở công ty in ấn, sản xuất bao bì. Đúng lúc gặp thời gặp vận nên chồng tôi làm ăn được lắm, mấy năm sau thì anh tách ra làm riêng.

Công ty của chúng tôi cứ thế phát lên, tuy không quá giàu có nhưng hơn 10 năm lập nghiệp, 2 vợ chồng mua được nhà, xe ô tô và cuộc sống khá thoải mái.

Chỉ có điều là tôi đã sinh 2 bé rồi nhưng đều là con gái, mà bên gia đình chồng thì muốn có một con trai để nối dõi. Chồng tôi cũng động viên vợ άƈ liệt lắm:

“Thôi em chỉ việc ở nhà ăn với đẻ thôi, mọi thứ để anh lo”

Tôi gần 40 rồi nhưng nghe chồng nói vậy nên đi sàng lọc và cũng được đứa con trai. Nhưng chắc do ѕιин muộn nên sức khỏe tôi yếu, con bị ѕιин non ở tháng thứ 8, thằng bé từ lúc đẻ ra hết viêm phổi lại ốm vặt, được hai tuổi rồi nhưng đi viện liên tục.

Từ lúc bầu bí đến giờ tôi chỉ ở nhà chăm con nên ít lên công ty. Đến tận lúc biết chồng có bồ tôi mới иgα̃ иgửα, ѕσ̂́c đến tận tim. Người anh cặρ кє̀, qua lại không phải ai xa lạ mà chính là thư ký anh tuyển vào cách đây hơn 1 năm.

Lẽ ra tôi cũng không biết đâu, nhưng không hiểu sao cô ả cặp được với sếp nên coi nhân viên già trẻ không ra gì. Ức quá chị kế toán cũ trước đây thân với tôi đã hớt lại hết. Tôi thật sự choáng và thấy mình ngu quá, chồng tôi đem bồ về tận hang ổ, có lẽ ai cũng biết mỗi mình tôi biết sau cùng.

Hôm đấy chồng vừa lên xe đi làm thì tôi gửi cu Tí sang nhà hàng xóm, rồi phi xe máy lên công ty. Lên phòng chồng thì cả anh và ả đều chưa đến, chắc đưa nhau đi ăn sáng ở đâu đó. Hơn 9h hai người mới thò mặt vào công ty. Vừa nhìn thấy tôi, chồng sửng sốt lắm, cứ ấp a ấp úng bảo:

“Sao tự nhiên em lại lên đây, mà ăn mặc luộm thuộm thế, nhìn ghê quá”

“À, em thấy trời lạnh lạnh, xách cho anh cái áo khoác thôi mà.”

Anh cũng nghĩ tôi lên đưa áo khoác thật nên cứ xua về. Nhưng cô thư ký của anh thì tỏ vẻ nhơn nhơn, khinh khỉnh. Nàng ta hỏi han tôi vài ba câu cho có chuyện. Chắc thấy tôi mặc nguyên bộ đồ ở nhà, đi dép lê xuề xòa nên cô ta nhìn từ đầu đến chân tôi hỏi:

“À chị làm nghề gì nhỉ?”

Tôi thấy ngứa gan lắm rồi, nếu tôi nói mình ở nhà chăm con, làm mẹ bỉm sữa chắc là cô ta sướng lắm. Tôi đáp nhẹ:
“À, chị làm sếp của em đấy. Hôm nay em chính thức bị ѕα тнảι, vì cái tội cướp chồng người khác”

Nói rồi tôi thẳng tay тάт cho cô ta 2 cái sưng mặt. Cô ả cứ ôm mặt gὰσ нéт với chồng tôi:

“Sao anh để mụ vợ тάт em”

Chồng tôi biết việc tằng tựu của mình bị lộ rồi rồi nên không dám bênh bồ nữa mà bảo:

“Thôi em bình tĩnh vợ à, có gì về nhà nói chuyện.”

“Anh về nhà ký đơn ly hôn là vừa rồi đấy”

Chồng tôi rối rít xin tha thứ, hứa sẽ không qua lại với cô kia nữa. Nhưng tôi không thể chấp nhận được thể loại chồng như vậy. Giờ tôi đã viết đơn rồi nhưng anh ta chưa chịu kí. Không biết có nên cho thể loại chồng như này 1 cơ hội không nữa?

Theo Wtt