in

Thấy cháu ăn hết 3 con tôm, chị dâu chồng mỉa: Nhà thím có vẻ đóι кнάт quá

Tôi chưa từng thấy có người phụ nữ nào đẹp nhưng lại xấu tính như bà chị dâu chồng tôi. Bà ấy mang tiếng là người thành phố, dân trí thức, làm việc trong một cơ quan tầm cỡ mà lại hành xử không bằng một người bán rau ngoài chợ.

Lúc tôi về đây làm dâu thì anh trai chồng cưới vợ được 7 năm rồi. Anh chị ấy đều làm trong cơ quan nọ cơ quan kia, lương cao ngất ngưởng. Vì có điều kiện nên bố mẹ chồng chọn sống chung với anh chị, cắt mảnh đất bên cạnh chia cho vợ chồng tôi. Như thế cũng may, ít nhất tôi không phải sống chung với mẹ chồng, càng được tự do thoải mái.

Ngày làm nhà, vợ chồng tôi chưa có chỗ ở nên sống chung bên đó. Chị dâu chồng luôn tỏ thái độ mình làm chủ, nhìn vợ chồng tôi bằng nửa con mắt. Chắc cũng vì chị dâu chồng tôi từ nhỏ đã sinh ra trong nhung lụa nên tính tiểu thư lắm, õng ẹo kinh khủng. Mẹ chồng tôi thấy chị làm ra tiền, thông gia lại có cơ nên nể chị một phép, cái gì cũng: “Chị Dung, chị Dung…”

Giàu thế nhưng chị dâu chồng cũng keo kiệt lắm. Ra ngoài không biết thế nào nhưng với người nhà thì chi li từng đồng, từng hào luôn. Bà ấy lười như hủi nhưng chẳng chịu bỏ tiền ra thuê giúp việc. Chông tôi kể, lúc tôi chưa về làm dâu bà ấy suốt ngày đùn đẩy việc nhà cho mẹ chồng.

Khi tôi về đó thì bà trịch thượng, cậy ta đây là chủ nhà nên sai cái nọ, khiến việc kia. Từ nấu ăn, đến giặt giũ, rửa bát, tôi chưa bao giờ thấy chị ấy động tay vào làm cái gì cả. Mẹ chồng tôi cũng thế, chỉ cần thấy chị mon men đến bếp là bà lao đến:

“Thôi con lên nhà nghỉ ngơi đi, dưới này cứ để mẹ với em nó làm”

Bà ấy cũng khéo giả vờ cơ: “Con làm đỡ thím ấy được mẹ ạ, để thím làm một mình ngại lắm”

“Thôi, lên đi con, xước hết móng tay bây giờ”

“Thế mẹ với thím hộ con nhá”

Tôi chỉ bấm bụng cười thôi, mình ở nhờ, rửa mấy cái bát cũng chẳng xá gì, nên cứ làm thôi chẳng kêu ca gì. Cũng may là sau mấy tháng, nhà tôi cũng làm xong, tuy sống bên cạnh nhưng không chung bát chung mâm nữa nên tôi cũng đỡ đi được bao nhiêu phần.

Nói chung chị dâu, em thím chúng tôi chẳng hợp cạ, nói chuyện câu trước câu sau là lệch sóng.

Hôm đó nhà có giỗ, tôi sang từ sáng sớm nhưng chị dâu bảo: “Thím chả cần phải làm gì đâu, chị đặt cỗ ngoài hàng hết rồi, một tiếng nữa khắc có người mang đến”.

Đúng 1 tiếng sau nhà hàng chở đồ đến thật, đồ cúng các kiểu bày biện long lanh cứ như để hầu đồng trong phủ ấy. Mẹ chồng tôi xuýt xoa khen:

“Chị Dung làm cả đấy, đẹp quá là đẹp! Chao ôi…”

“Con bắt họ phải trang trí đúng theo yêu cầu đấy mẹ ạ!”

“Quá đẹp luôn, dâu cả đúng là đảm, có hiếu với các cụ…”

Hai mẹ con họ cứ thế vuốt ve nhau. Tôi thì nghĩ bụng: Đẹp nhưng tâm không thành thì cũng chẳng ra gì cả. Đến cả đồ cúng giỗ các cụ cũng đặt hết ở ngoài, đúng là có tiền muốn làm gì cũng được.

Hôm đấy tôi lại bị một phen bẽ mặt trước bao nhiêu người mới khổ chứ. Chẳng là thằng con tôi mới 6 tuổi, bình thường nó khảnh ăn lắm, thế mà hôm nay vào mâm cu cậu khoái quá lại chén một chập hết 2 con tôm to đùng. Mà cu cậu ăn phần của tôi chứ ăn phần của ai đâu mà chị dâu mặt tối đen lại. Bà ấy giả vờ gắp thêm một con tôm vào bát thằng bé:

“Ăn đi con, ăn cho no vào chứ về bên nhà làm gì có mà ăn!”

Nói rồi chị giả vờ liếc sang tôi:

“Nhà thím dạo này có vẻ đói kém nhỉ, ai lại để thằng bé gầy xơ χά¢ thế này! Đấy, ăn hết 3 con tôm to đùng, ăn nhiều hơn cả người lớn đấy. Bố mẹ không có thì ngày mai sang đây bác nuôi nhé! Nhà bác chả thiếu gì đâu”.

Nghe bà ta nói 1 tràng, tôi đứng hình vài giây luôn. Mà thằng con tôi trẻ nít chưa biết gì, gật đầu lia lịa, dạ rõ là to nữa cơ. Lúc đấy tôi chỉ muốn vả cho chị dâu một cái, can tội chấp cả trẻ con từng miếng ăn một. Tôi bảo:

“Thôi, con em ăn thanh đạm lắm, nay bác đặt tôm ngoài hàng, họ làm ngon quá nên cháu thích í mà!”

Nói thế nhưng trong lòng tôi ức không tả nổi rồi, nuốt cũng không trôi nữa. Ăn xong tôi bế con luôn về bên nhà, báo đau đầu không rửa bát được. Thề từ giờ, con tôi cнếт đói cнếт khát cũng không sang ăn chực cái gì của bà ấy nữa.

Theo Wtt