Có ai lấy vợ mà khổ như em không. Rõ ràng mất tiền cưới hỏi đàng hoàng, trên danh nghĩa, giấy tờ pháp luật vợ đã là người của mình, thế mỗi khi muốn “dùng” đều phải thăm dò thái độ. Nghĩ mới thấy cuộc sống này đúng là ảo dã man.
Vợ em thuộc diện kỹ tính, cầu toàn. Nàng ấy sạch sẽ cẩn thận, đã không làm thì thôi chứ làm gì cũng phải có kế hoạch, thực hiện từng bước đúng sách lược luôn. Phải ghi nhận, từ ngày lấy cô ấy, cuộc sống của em ngăn nắp, trật tự đâu vào đấy hơn nhiều. Trước kia ở 1 mình em luộm thuộm, lừa bừa lắm. Cưới rồi, em buộc phải “trưởng thành” theo vợ, bao nhiêu cái gọi là tự do tuổi trẻ đều bị cho vào khuôn khổ.
Nói không quá chứ ở với vợ, em như kiểu bị đưa vào quân ngũ. Bữa ăn giấc ngủ đều phải chuẩn chỉ theo ý nàng. Sáng ra muốn ngủ nướng tí, vợ nó hét vào mang tai cho cháy màng nhĩ coi như khỏi mơ màng. Tối muốn xem tivi, đọc báo lướt mạng mà có được đâu, cứ 9 giờ phải lên giường đắp chăn với vợ. Không ngủ được cũng phải nằm im. Nhiều lúc em thấy vợ em còn kinh khủng hơn cả mẹ.
Nhất là khoản cнᾰи gốι em mới nản lắm. Người ta bảo cảm xúc phòng the là phải theo hứng. Đằng này vợ em cài chế độ mặc định, đúng hẹn mới được lên, chuẩn tới từng giây từng phút còn hơn cả chất lượng đồng hồ Gimiko. 1 tuần em chỉ được “nổ súng” 3 lần, dư đạn cũng không được lên nòng. Khổ cái em mới chớm đầu 3, sức lực có thừa, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu mới mệt. Không biết bao nhiêu đêm súng giương lên rồi mà vợ vẫn còn kéo cò quay lại, bắt đắp chăn đi ngủ. Cái cảm giác ấy sao mà nó vật vã thôi rồi.
Đã thế vợ em còn tín nữa cơ. Chuyện cнᾰи gốι nàng ấy tính lịch âm. Mùng 1 hôm rằm nhất quyết không cho chồng chạm tới. Năm nào cũng thế, tháng 7 ƈô нồп chính là nỗi άм α̉ин lớn nhất cuộc đời em. Vợ quy định, tháng ƈô нồп hai đứa không được “phạm thượng”, tránh χυι χє̉σ. Để bớt ham muốn của chồng, cả tháng nàng ta bắt em ăn đậu luộc với rau răm. Món nào cũng thả cả nắm răm vào nhìn thôi đã hết hồn mà vợ vẫn bắt chan húp.
Khổ cái tuổi trẻ tài cao, mấy cái gọi là dân gian bí truyền ấy làm sao có thể dập tắt được sinh lực đàn ông của em. Đậu ăn cả đĩa, rau răm ăn rổ mà đêm nằm bên vợ em vẫn rạo rực như thường. Một vài ngày còn cố nhịn được, đằng này cô ấy bắt em nhịn cả tháng, bảo làm sao em không phát rồ.
Có hôm vật vã quá, nửa đêm em cố trùm chăn, đánh úp vợ. Tưởng sau 1 màn du dương từ đồi thông xuống tới thảm, cứng cỡ nào nàng ta cũng phải nhũn người. Ai ngờ em vừa tiến tới đã bị đạp phắt khỏi giường:
“Đã bảo tháng cô hôn, cấm động chạm cơ mà”.
Chẳng còn cách nào, em đành ôm gối bò ra phòng khách ngủ một mình cho khỏi thao thức.
ƈô нồп năm nay lại vậy, tính ra còn gần 15 ngày nữa mới hết tháng mà em chịu hết nổi rồi. Đêm qua không nhịn nữa, kể cả tiếp đất em cũng quyết liều. Đúng dự đoán, vừa chạm vào người, vợ đã giơ chân tính đạp. Em nhanh hơn bịt luôn miệng nàng bằng nụ hôn nóng bỏng, hai tay giữ chặt cơ thể, cười đắc thắng bảo:
“Kiêng nữa anh thành ma sống đó. Để ông Ngâu bà Ngâu gặp nhau thôi em ơi”.
Điện phòng tắt phụp, vậy là vợ em buộc phải chấp nhận phá giới tháng ƈô нồп.
Theo Wtt