Em lấy chồng từ năm 2012, cả hai vợ chồng đều là công nhân viên. Sau khi kết hôn cả mẹ chồng và chị chồng đều bắt em chuyển về gần nhà chồng để làm việc trong khi trước đó không thấy bà đả động gì việc này, bà bảo:
“Lấy chồng rồi phải theo chồng, chuyển cho tiện đi lại”.
Nhưng thật ra chồng em công tác ở tỉnh khác, có ở gần nhà đâu mà bắt em phải chuyển về để vợ chồng gần nhau. Bị thúc nhiều quá cuối cùng em cũng nghe lời chuyển công tác, vừa tốn kém vừa sang môi trường mới làm việc nhiều bỡ ngỡ, chị chồng và mẹ chồng được thể suốt ngày soi mói.
Đầu tiên họ muốn giữ hết tiền chồng em làm ra: Chị chồng vài hôm lại sang xin khéo, mượn khéo. Mẹ chồng thì rào trước đón sau: “Tiền chồng nó làm ra thì để nó giữ, bố mày ( bố chồng) từ ngày ở với tao, tiền ông ấy làm ra tao không lấy một đồng nào. Có bao nhiêu kệ ông ấy đem về thăm nội mày”…
Bố chồng em thì bảo: “Tao ghét cái thứ đàn bà cầm tiền của chồng rồi lє́и lύт làm những việc không công khai”… Trong khi em chưa hề có ý định gì về tiền bạc, vậy mà….. Quá υα̂́т ύ̛c em tính lу нôи khi đang мαиg тнαι ở tuần thứ 7 (sau cưới 7 tháng). Chồng em xuống nước năn nỉ, sau đó cũng chịu đưa vợ 2/3 lương hàng tháng để trang trải sinh hoạt gia đình.
Vì nhà còn em trai chồng nên ông bà nói cho vợ chồng em mảnh đất rồi tự lo tiền xây mà ở. Em bỏ hết tiền tiết kiệm ra và mượn thêm bố mẹ đẻ được 90% tiền xây nhà, còn lại chồng em lo. Nhẫn nhịn suốt 7 năm trong sự hắt hủi của gia đình chồng, tới năm ngoái không thể chịu nổi nữa em muốn lу нôи nhưng cả nhà chồng túm vào bᾰ́т em phải để hết căn nhà lại cho con trai họ.
Chị chồng còn nhắn tin nặc danh kêu em: “Mày bỏ chồng 3 ngày là có đứa nhào vô ngủ với nó luôn. Muốn bỏ chồng thì bỏ đi, sao còn tiếc cάι nhà làm gì”.
Cuối cùng em bảo với chồng:
“Đất của nhà anh thì anh cứ việc nhận, còn nhà thì phải chia đôi, chia đôi cũng là lợi cho anh lắm rồi. Tôi còn phải nuôi con nên anh trả tôi bằng tiền mặt, nhà anh cứ giữ lấy mà dùng”.
Nhưng thật phũ phàng khi chồng em tuyên bố: “lу нôи tao cũng không trợ cấp nuôi con, tao cũng không nhận nuôi con vì tao còn tương lai. Con nó theo mày thì mày nuôi. Còn đất vốn dĩ là của bố mẹ tao, nhà của mày xây trên đất của bố mẹ tao thì cũng của bố mẹ tao hết. cấm đòi”.
Em sốc toàn tập, bao nhiêu mồ hôi công sức của em đổ vào gia đình này, thế mà giờ anh phủ nhận hết trong 1 câu nói. Ngần ấy năm kết hôn đúng là chỉ lãi mỗi đứa con. Nghĩ thương con nên em xuống nước với lão: “Không chia chác gì hết, nhà cứ để đó tới năm con 18 tuổi thì sang tên cho con”
“Tài sản chung mới để cho con, còn đất tao phải lấy lại để trả cho bố mẹ tao”
Cũng vì thế mà nhì nhằng tới năm nay vợ chồng vẫn chưa giải quyết được, có phải vì em quá tham lam hay do chồng quá khốn nạn? Nhưng vì ai đi nữa thì người khổ nhất, thiệt thòi nhất vẫn là con em. Hãy cho em lời khuyên với, xin chân thành cảm ơn!.
Theo khoevadep