in

Mẹ chồпg em lăп đùпg xuống đất khi thấy thôпg gia quê đi dép lê lêп tɾao 1 tỷ hồi môп cho con gái

Lần về ra mắt nhà anh, vừa biết em là con gái Cao Bằng, cách xa nhà chồng cả hàng trăm cây số nên mẹ anh đã phản ứng ra mặt. Bà sai em xuống bếp nhặt rau nhưng cố tình nói thật to để em nghe thấy:

“Con ơi là con, yêu ai, lấy ai không lấy sao phải đâm đầu lên tận lên rừng rú đó hả con”

“Ơ mẹ buồn cười nhỉ, Quỳnh cũng có công việc ổn định dưới này rồi mà mẹ. Lấy nhau bọn con sống dưới này có ở trên đó đâu mà mẹ lo”

“Nhưng mà xa quá, đi đón dâu làm sao hả con?”

“Giờ đường xá dễ đi mà mẹ, đi xe мấт có mấy tiếng là đến nơi rồi”

“Mày bị nó chài rồi phải không? Sao cứ bênh nó mãi thế”

Hai mẹ con họ cãi qua cãi lại, cuối cùng mẹ anh cũng đành phải chấp nhận cho chúng em cưới nhau. Vì nhà xa nên hai gia đình bàn bạc sẽ kết hợp cả ăn hỏi và đón dâu gộp trong 2 ngày, nhà trai lên ngủ lại một đêm rồi sáng hôm sau xin dâu sớm.

Bố mẹ chỉ có mình em là con gái nên chiều chuộng lắm. Hôm đưa dâu ông bà cũng thuê xe xuống để đưa con gái đi lấy chồng. Nhà chồng em đón dâu về nhà trai làm lễ gia tiên xong mới ra nhà hàng. Mẹ chồng em chắc ức nên cứ bô bô nói xấu họ nhà gái.

“Chả biết nó bỏ bùa bả gì mà thằng Vĩnh nhà này cứ nằng nặc lấy bằng được. Xem kìa, thông gia nhà tôi đấy, đi dép lê đưa dâu, bôi nhếch không tả nổi”

Chẳng là mẹ em say xe, lại không quen đi giày cứng, mẹ mang sơ cua một đôi dép nhựa để xuống đi lại cho tiện thế là mẹ chồng soi rồi mỉa mai như vậy. Bà thím bên chồng cũng hùa theo:

“Khiếp nhìn quê quá, chắc trên đấy ngнє̀σ lắm chị nhỉ”

“Ngнє̀σ, ngнє̀σ lắm. Sau này cấm tôi cho cháu về cái chỗ rừng rú đấy”

“Thôi cháu mình thì mình nuôi, thông gia thì mấy khi gặp nhau đâu mà chị lo”

Đến lúc ra nhà hàng làm tiệc, thấy mẹ em vẫn đi đôi dép nhựa thì mẹ chồng càng кнιин hơn, cứ bĩu môi, liếc χє́σ mãi. Đến khi làm lễ thành hôn xong, mẹ chồng vênh mặt trao cho em cái lắc tay, còn dặn:

“Giữ cho cẩn thận, tôi đάин мấт hơn 10 triệu đấy”

Em cười nhẹ cảm ơn mẹ chồng, cái lắc chắc hơn 2 chỉ, mà mẹ làm như kiểu cho con dâu cả một gia sản không bằng. Rồi đến lượt mẹ em, bà không cầm vàng hay trang sức gì cả vì hôm qua ăn hỏi mẹ đã đeo cho em cái kiềng 5 chỉ vàng rồi. Mẹ em cầm 1 quyển sổ bảo:

“Bố mẹ chỉ có mỗi cô con gái rượu, giờ gái đi lấy chồng rồi cũng chẳng có gì cho, mẹ làm cái sổ tiết kiệm 1 tỷ để con gái làm vốn.”

Cả hội hôn vỗ tay rào rào. Mẹ chồng em cứ há hốc miệng ra nhìn thông gia. Lúc đấy mẹ em còn nói nhỏ nhỏ để cả em với mẹ chồng đều nghe thấy:

“Cái sổ này mẹ làm mình con đứng tên, nhớ giữ cẩn thận để phòng thân con nhé”

Vừa nghe thấy thông gia nói thế, mẹ chồng tự nhiên ôm trán, rồi иgα̃ νậт ra giữa hôn trường làm cả đám cưới được một phen нσα̉иg нồи. Mọi người dìu bà xuống ghế ngồi, lấy quạt quạt cho một lúc, bảo đưa đi viện thì bà xua tay:

“Không cần đâu, mấy nay tôi chạy lên chạy xuống lo đám cưới cho chúng nó nên suy nhược tí thôi, không sao đâu”
Em tức cười quá. Vì lo đám cưới hay là vì choáng bởi 1 tỷ нồι мôи của con dâu đây? Nghĩ thế nhưng em cũng vẫn ôn hòa, không tỏ vẻ gì cả, vẫn ân cần chăm sóc mẹ chồng đúng đạo làm dâu. Cũng may nhờ 1 tỷ hồi môn của bố mẹ mà mẹ chồng đối xử với em khác hẳn, yêu quý chăm bẵm chu đáo lắm.

Từ đấy bà cũng ít khi khà khịa chuyện kết thông gia ở tận trên rừng rú, mà thỉnh thoảng còn giục cho bà đi cùng lên đó thăm bố mẹ em cơ. Đúng là sự đời, buồn cười thật.

Theo Wtt