in

Đưa cσи đi тιє̂м, tôi ngã ngửa khi thấy chồng bế đứa bé đỏ hỏn chen vào: Giúp con tôi với

Đến giờ tôi vẫn chưa hết sốc mọi người ạ. Tôi không thể tin nổi chồng ngày ngày đi làm, tối về nhà với vợ con mà tự nhiên lại tòi nhòi ra vợ bé, con riêng mới кιин ∂ι̣ chứ.

Tôi với chồng kết hôn gần chục năm rồi. Tôi khó có con nên mãi 5 năm mới sinh được thằng cu, cũng phải đi cầu, chữa khắp nơi mới có được. Có con rồi tôi đắm đuối nó lắm, chăm bẵm nâng niu đến mức quên hết cả mọi thứ giời đất xung quanh. Chồng tôi cũng vui, anh lúc nào cũng bảo với vợ:

“Thôi một đứa cũng được, để chăm cho tốt, em không phải nghĩ ngợi chuyện đẻ thêm nữa làm gì cho mệt”

Chồng tôi luôn động viên vợ như vậy. Tôi thì cứ muốn đẻ thêm 1, 2 đứa để cu Bin có anh có em. Đợt này tôi vẫn uống thuốc, thả đều đều nhưng không thấy dính bầu nữa.

Chồng tôi ngày vẫn đi làm, tối về ăn cơm vợ nấu, chăm con giúp vợ. Thỉnh thoảng lắm mới thấy anh bảo đi công tác. Nhưng tôi để ý thì chồng đi công tác thật chứ không phải nói dối. Thế nên tôi chưa bao giờ có cái suy nghĩ chồng ngoại tình bên ngoài.

Cho đến hôm vừa rồi, cu Tít bị viêm phế quản nhẹ thôi, tôi định đưa con ra phòng khám nhưng nghĩ vào viện vẫn hơn nên cho con lên viện. Hai mẹ con đang đứng chờ đến lượt khám thì nghe tiếng mọi người ồn ào.

Quay ra tôi thấy hai vợ chồng nọ bế đứa bé sơ sinh chen vào trong, luôn miệng kêu:

“Bác sĩ cứu con tôi với”

Tôi cũng hốt hoảng nhường đường, nhưng choáng váng khi nhận ra người đàn ông đó chính là chồng tôi. Người mà vừa cách đây khoảng 2 tiếng còn dặn đi dặn lại vợ hôm nay anh bận, 2 mẹ con tự đưa nhau đi khám. Anh thấy tôi thì mặt tái mét, định quay vội đi nhưng cu Tít đã nhận ra bố nó. Thằng bé kêu lên:

“Ơ bố, mẹ ơi bố…”

Tôi vội kéo con lại bảo:

“Không phải đâu, con nhìn nhầm đấy”

Thằng bé cứ khăng khăng đấy là bố nó. Cho con khám mà tôi bứt rứt mãi, đứng ngồi không yên. Cứ nghĩ đến hình ảnh chồng mình bế đứa bé tím tái lao vào phòng cấp cứu, đi bên cạnh là một cô gái trẻ có vẻ vừa sinh xong mà tôi uất nghẹn cổ.

Tối đó chồng tôi thất thểu về nhà, quỳ ngay ở cửa xin lỗi vợ. Anh không giải thích là có vợ bé, con riêng lúc nào, cứ liên mồm nói lời xin lỗi, mong tôi tha thứ thôi. Tôi thật sự sốc lắm, vẫn chưa hết bàng hoàng vì chuyện này.

Giờ vợ chồng tôi đang chiến tranh lạnh, anh cứ lầm lì như vậy không thanh minh gì cả khiến tôi càng đau, càng căm ghét. Giờ tôi phải làm gì đây, ly hôn thì dễ dàng cho anh ta quá không mọi người?

Theo khoevadep