in

Đầy tháпg cháu, ôпg bà nộι chσ 50 triệu nhưпg cay nghiệt mỉa maι cσn dâu

Bà vừa dứt lời, nụ cười trên môi tôi tắt ngấm. Lúc bố chồng nói cho cháu tiền, tôi đã biết thừa ông bà chỉ vờ vịt với người ngoài thế thôi.

2 năm làm dâu, 4 tháng làm mẹ, dẫu đã đє̉ cho gia đình chồng một cậu con trai kháu khỉnh, nghịch ngợm thế nhưng tôi vẫn chẳng thể nào có được chỗ đứng trong chính ngôi nhà này.

Chung quy cũng bởi nhà mẹ đє̉ của tôi nghèo nên bố mẹ chồng lúc nào cũng cảnh giác vì sợ con dâu mang tiền về cho nhà mẹ đє̉. Ngay ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng đã yêu cầu tôi phải đưa lương cho bà giữ.

‘Mọi chi tiêu trong nhà này mẹ sẽ lo, cần gì con cứ bảo mẹ đưa tiền cho’, mẹ chồng bảo vậy.

Dù không hài lòng nhưng dưới sức ép của gia đình chồng, tôi buộc lòng nhượng bộ. Chẳng nhẽ vừa mới kết hôn đã ầm ĩ rồi đến tai bố mẹ dưới quê, họ lại không yên lòng.

Mặc dù mọi thứ trong nhà, mẹ chồng vẫn mua sắm tươm tất nhưng tôi luôn thấy bí bách. Không làm ra tiền phải phụ thuộc vào người khác đã đành, đằng này tiền mình làm ra, muốn mua gì còn phải đi xin từng đồng khiến bản thân chán nản vô cùng.

Mẹ chồng chẳng những giữ thẻ lương của tôi mà bà còn liên tục điều tra về khoản thưởng quý rồi thưởng dự án các kiểu. Bà đє иα̣т: ‘Giấu giếm mang tiền về nhà đє̉ thì đừng trách’.

Chưa dừng lại ở đó, khi tôi sinh con, mọi người đến mừng tiền, mẹ chồng cũng thu bằng sạch. Bà sợ tôi cất đi nên lúc nào cũng bài ca: ‘Đồ mua hết cả rồi, con cần tiêu gì đến tiền, đưa mẹ cầm để còn quán xuyến chuyện nhà cửa’.

Từ khi về nhà anh làm dâu đến nay, biết tính mẹ chồng, tôi chưa bao giờ dám mong mỏi đến chuyện cầm tiền về báo hiếu. Thế nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó mà thôi.

Vào ngày tiệc đầy tháng con trai, bố mẹ chồng mừng rỡ đứng trước khách khứa, bạn bè tuyên bố tặng cháu nội một cuốn sổ tiết kiệm 50 triệu đồng. Ông nội vừa nói vừa cầm quyển sổ dúi vào tay cháu.

Nhưng tôi còn chưa kịp cất đi, mẹ chồng đã chêm thêm 1 câu: ‘Thôi cuốn sổ này để bà quản lý hộ cho, khi nào đủ 18 tuổi thì cho cháu dành mà cưới vợ. Để mẹ cháu cầm, cuốn sổ lại đổi chủ lúc nào chả hay…”.

Bà vừa dứt lời, nụ cười trên môi tôi tắt ngấm. Lúc bố chồng nói cho cháu tiền, tôi đã biết thừa ông bà chỉ vờ vịt với người ngoài thế thôi. Vậy mà không ngờ mẹ chồng lại vẫn có thể thốt ra lời như vậy.

Chưa kể, ngồi đây còn biết bao nhiêu họ hàng rồi bạn bè của tôi. Chẳng biết cuốn sổ do ông bà đi lập cho cháu đấy có thể rút hay không nhưng đúng là ‘cầm tiền là ɾυ̛σ̛́ƈ инυ̣ƈ’, тυ̉ι hổ vô cùng.

Dẫu biết trước giờ mẹ chồng luôn ghét mình nhưng lời nói trong tiệc thôi nôi con trai chẳng khác nào giọt nước tràn ly khiến tôi suy nghĩ mãi. Bởi nếu phải chịu đựng cảnh sống này tới hết đời, tôi thật sự không nhẫn nhịn nổi. Sống thế này có khác gì bị kìm kẹp, điều khiển như một con rối. Tôi chỉ được họ coi là người ngoài chứ nào phải con dâu.

Mà bố mẹ đã thế, chồng cũng chẳng được câu tử tế hay bênh vực gì vợ. Tôi đem chuyện đó than vãn với chồng, anh còn cho rằng mẹ cầm tiền lo lắng mọi thứ cho càng nhàn thân chứ có gì mà phải kêu ca.

Nhưng tôi biết thừa anh cũng cùng một giuộc với bố mẹ mình, không muốn lọt một xu nào ra ngoài, kể cả là biếu bố mẹ vợ.

Theo Wtt