in

Công ty tổ chức khám sức khoẻ, vừa xem film XQuang của tôi, bác sĩ ghé tai thì thầm…

Công ty tôi tổ chức khám sức khỏe định kỳ. Như mọi năm, tôi đi cho có lệ. Cả buổi sáng chỉ quanh quẩn xét nghiệm máu, đo huyết áp, chụp X-quang. Tôi vốn khỏe mạnh, chẳng bận tâm. Nhưng năm nay, mọi chuyện khác hẳn.

Khi đến lượt chụp X-quang phổi, cô y tá cười:

“Anh hít sâu, giữ hơi… Rồi, xong!”

Tôi quay lại lấy áo thì thấy bác sĩ đọc phim đứng sững. Ông nhìn màn hình, cau mày, rồi liếc tôi thật nhanh. Ánh mắt ấy khiến tôi lạnh sống lưng.

Ông nói nhỏ với cô y tá gì đó, rồi quay qua tôi, giọng trầm thấp, run run như sợ ai nghe thấy:

“Anh… mau đi báo công an.”

Tôi đứng hình.

“Sao ạ?”
“Đừng hỏi. Ra ngoài đi, và làm ngay. Càng sớm càng tốt!”

Ông đẩy tấm phim X-quang vào túi hồ sơ, tay hơi run. Tôi mang ra ngoài, lòng hoang mang tột độ. Mấy người cùng công ty hỏi sao mặt tôi tái mét, tôi chỉ cười gượng. Nhưng đầu óc như quay cuồng.

Manh mối đầu tiên

Chiều đó, tôi không về công ty mà ghé bệnh viện tỉnh. Tôi lấy cớ “muốn chụp lại cho chắc”. Kết quả: bác sĩ thứ hai cũng có phản ứng lạ.

“Anh từng bị phẫu thuật ngực hay tai nạn gì chưa?”
“Chưa bao giờ.”
“Vậy thì lạ thật…”

Ông xoay phim, chỉ vào vùng xương sườn trái. Ở đó có một chấm kim loại nhỏ, sáng lấp lánh giữa nền phổi mờ.

“Đây… giống như mảnh thiết bị gì đó nằm trong cơ thể anh. Không phải đạn, cũng không phải ghim phẫu thuật. Cấu trúc… lạ lắm.”

Tôi toát mồ hôi. Trong đầu chỉ vang lên câu nói ban sáng: “Mau đi báo công an.”

Ký ức bị đánh cắp

Tối đó, tôi lục lại trí nhớ. Tôi từng bị tai nạn nào chưa? Có ai từng đụng vào cơ thể mình khi ngủ? Không. Nhưng rồi… một đoạn ký ức mờ mịt hiện lên.

Năm ngoái, tôi đi công tác ở miền Trung, khu vực núi rừng. Đêm đó, xe công ty mất lái lao xuống rãnh. Tôi bất tỉnh vài giờ, sau được người dân cứu. Họ bảo tôi chỉ bị xây xát nhẹ. Nhưng có một khoảng thời gian — chừng ba tiếng — mà tôi hoàn toàn không nhớ gì.

Liệu có liên quan?

Tôi mở túi phim, soi đèn bàn. Chấm sáng ấy — thật nhỏ — nhưng nhìn kỹ thì… nó có hình dạng giống một con chip.

Cuộc gọi trong đêm

Tôi định hôm sau đến công an, thì lúc 2h sáng, điện thoại reo. Một giọng đàn ông lạ, khàn và lạnh như băng:

“Anh Minh, đừng mang phim đó đi đâu cả.”
“Anh là ai?”
“Nếu anh còn muốn sống, thì làm theo lời tôi.”

Tôi cúp máy ngay, nhưng tim đập loạn. Tôi ra ban công, nhìn xuống con hẻm tối. Có một chiếc ô tô đen đỗ cách nhà vài chục mét, đèn pha vừa tắt.

Tôi vội tắt đèn, thu dọn hồ sơ, nhét tấm phim vào áo khoác rồi chạy ra cửa sau. Gió đêm thổi lạnh buốt, lòng tôi rối tung. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sự thật hé lộ

Sáng sớm, tôi đến thẳng cơ quan công an quận. Khi nghe tôi trình bày, họ im lặng một lúc rồi đưa ra một tấm hình.

“Anh có quen người này không?”

Trong hình là… người trưởng phòng nhân sự của công ty tôi — ông Dũng. Người vừa phụ trách tổ chức buổi khám sức khỏe.

“Ông ta hiện bị truy nã. Là thành viên của một tổ chức buôn bán dữ liệu sinh học. Chúng tôi theo dõi đã lâu.”

Tôi rụng rời. Hóa ra buổi khám sức khỏe không hề bình thường. Họ cài chip vào cơ thể nhân viên — loại chip có thể theo dõi tín hiệu sinh học, thậm chí thu thập dữ liệu gen.

Bác sĩ sáng nay — người thì thầm với tôi — có lẽ đã phát hiện ra điều đó.

Truy bắt

Công an đi cùng tôi về công ty. Nhưng khi tới nơi, phòng nhân sự trống trơn. Máy tính bị phá, ổ cứng bị rút sạch. Camera giám sát bị cắt dây. Dấu hiệu rõ ràng: họ đã trốn.

Chiều cùng ngày, tôi được đưa đi kiểm tra toàn thân. Kết quả: đúng là có thiết bị siêu nhỏ gắn giữa lớp mô cơ ngực trái, được cấy vào bằng thủ thuật chuyên nghiệp.

Họ phẫu thuật lấy ra — đó là một microchip chỉ bằng đầu tăm, có ký hiệu “D.LAB_017”.

Một sĩ quan nói nhỏ:

“Đây là bằng chứng đầu tiên chúng tôi thu được từ người còn sống.”

Người bác sĩ biến mất

Tôi quay lại tìm bác sĩ đã cảnh báo mình. Nhưng ông đã rời bệnh viện. Hồ sơ nhân viên bị xóa, không ai biết ông đi đâu. Người ta chỉ nhớ mang máng: ông ấy đến từ Hà Nội, tên Trần, từng làm trong viện nghiên cứu rồi nghỉ.

Một cô y tá nói:

“Ông ấy hiền lắm, chỉ khác là dạo này có vẻ lo lắng. Có người lạ đến tìm, rồi hôm sau ông ấy nghỉ luôn.”

Tôi hiểu. Có lẽ ông đã bị theo dõi từ trước. Và khi cứu tôi, ông cũng tự đặt mình vào nguy hiểm.

Sau cùng, là sự im lặng

Hơn một tháng sau, vụ án tạm khép lại. Một số người trong đường dây bị bắt, trong đó có cả ông Dũng. Họ khai rằng chip dùng để “nghiên cứu y tế”, nhưng thực chất là thu thập dữ liệu sinh học để bán ra nước ngoài.

Tôi được khuyên nên giữ im lặng, vì “liên quan đến bí mật điều tra”.

Nhưng mỗi khi soi tấm phim X-quang cũ, nhìn chấm sáng ấy, tôi lại rùng mình.

Nếu hôm đó, bác sĩ không ghé tai tôi nói nhỏ… có lẽ tôi giờ đã biến mất, hoặc trở thành một con số vô danh trong phòng thí nghiệm nào đó.

Lời kết

Có những thứ không nằm trong bệnh án — mà nằm trong âm mưu.
Có những người bác sĩ không chỉ cứu mạng bằng dao mổ — mà bằng một câu nói.

Và tôi, một nhân viên bình thường, chỉ mong có thể ngủ ngon mỗi đêm mà không nghe tiếng “tích tích” của một con chip nào nữa trong lồng ngực mình.