Tôi đang chịu những мấт mát vô cùng lớn. мấт chồng, con lại mới được hai tuổi. Vậy mà khi anh qua đời, chẳng ai hiểu cho nỗi khổ của tôi.
Vợ chồng tôi lấy nhau 4 năm mới có con. Ngày hai đứa chưa có con, chúng tôi vẫn sống với nhau rất vui vẻ. Chồng tôi thương vợ, lại siêng năng cần cù. Mỗi lần có ai đó nói về chuyện con cái, anh lại tặc lưỡi:
“Đầy người lấy nhau 10 năm mới có con, hai năm đã là gì đâu. Với cả vợ chồng cháu đang thích cuộc sống vợ chồng son, bao giờ thả thì tính tiếp”.
Thế rồi may mắn cũng mỉm cười, cuối cùng vợ chồng tôi đã sinh được một bé gái. Ngày tôi đưa cho chồng chiếc que thử thai 2 vạch, chồng tôi sung sướng đến mức rơi nước mắt. Anh nghẹn ngafoo:
“Cảm ơn em, đây là món quà quý giá nhất mà anh được nhận”.
Suốt thời gian sau đó, anh chăm sóc mà không để tôi đụng tay vào bất cứ việc gì. Vậy mà sau khi tôi sinh con, tình cảm hai vợ chồng lại rạn nứt. Chồng tôi chê vợ có thân hình xấu xí, không còn đẹp như thời son rỗi.
Đỉnh điểm là tháng trước, tôi phát hiện chồng иgσα̣ι тὶин. Tôi hỏi mọi người, khi chồng иgσα̣ι тὶин, mình nên im lặng hay làm ầm lên? Tôi là phụ nữ, không bao giờ chấp nhận chuyện trai gái của chồng. Chính vì thế khi biết chuyện, việc đầu tiên là tôi nói chuyện với bố mẹ chồng. Còn chồng, tôi cũng cho anh hai lựa chọn. Một là chấm dứt với người phụ nữ kia, hai là bỏ vợ bỏ con.
Cứ nghĩ khi vợ đưa ra tối hậu thư, chồng tôi sẽ tỉnh ngộ. Không ngờ anh chép miệng:
“Cô ấy đang mang thai, anh không bỏ được, đứa bé lại là con trai nữa”.
Nghe đến đó, tôi cả giận мấт khôn nên đi tìm cô ả. Hôm ấy trời đổ mưa to, tôi hẹn cô ta ra quán cà phê. Suốt buổi nói chuyện, tôi vẫn giữ nguyên phép lịch sự và không hề có chuyện động tay chân. Vậy mà tối hôm ấy, chồng tôi về nhà làm ầm lên với vợ. Vừa thấy tôi, anh lao tới bóp cổ:
“Cô άƈ thế, tại sao lại nói những lời đó với cô ấy? Cô làm gì mà cô ấy ѕα̉у тнαι, hả?”.
Tôi cũng ʂốƈ không kém, nhưng rõ ràng là tôi không hề nói gì quá đáng. Cô ta ѕα̉у тнαι, chẳng hiểu sao lại đổ cho tôi.
Thế rồi chuyện đó chưa xong, tôi lại gặp phải một bất hạnh lớn hơn. Tối hôm ấy chồng tôi từ nhà bồ về, chẳng may bị người ta tông trúng. Khi tôi đến viện, bác sĩ đã lắc đầu nói người nhà vào nhìn mặt lần cuối. Chồng tôi khi ấy đang nắm tay mẹ, vừa thấy tôi đã thều thào:
“Thà tôi мấт мα̣иg còn hơn sống với cô”.
Câu nói đó của anh làm cả nhà chồng tôi hiểu lầm. Họ nghĩ tôi là loại phụ nữ không ra gì, đối xử tệ với chồng. Đến tận hôm nay cũng vậy, nhà chồng không muốn nhìn tôi, còn đòi mang di ảnh chồng tôi về thờ. Thú thật tôi không hiểu mình sai chỗ nào, chẳng lẽ tôi phải hứng chịu búa rìu chỉ trích vì chuyện mà mình không hề làm sao?
Theo Wtt