in

Chồng bảσ chỉ cần có tιền là được hầu tận ɾăng, 1 tuần sau phảι van vỉ: Cho anh về ăn cơm nhà

Anh quen ăn 1 bữa phải đủ món xào, món nấu chứ tuềnh toàng quá là khó chịu. Em cũng nhẹ nhàng giải thích mà ổng không cho vào tai.

Có ai sống với chồng lại cảm giác như thể mình là ô sin, giúp việc không. Mà nói thật, đi ở còn có lương, được chủ tôn trọng chứ em đây quần quật vì chồng cuối cùng có được xem ra gì.

Lấy phải chồng νô тâм gια тrυ̛σ̛̉иg, đúng là chán hết phần thiên hạ. Chồng em kiếm ra tiền, có chí đổi lại sống ích kỷ νô тâм lắm. Với anh, hàng tháng lấy lương chuyển vào tài khoản vợ mươi, 15 triệu là coi như xong trách nhiệm, còn lại em muốn xoay sở thế nào anh không liên quan. 1 tháng 30 ngày anh về muộn. Vợ góp ý nói, anh lại lấy lý do vì công việc mới phải thế chứ không sung sướng gì. Vậy là em hết đường than thở.

Bình thường anh đi làm về là phải có cơm ăn ngay nhưng hôm ấy em bận việc cơ quan, cộng thêm con ốm sốt nên chỉ cắm được nồi cơm, luộc đĩa rau với vài tấm đậu. Anh đi tới 9 h về, nhìn mâm cơm gắt ầm:

“Cơm nước kiểu gì thế này?”.

Anh quen ăn 1 bữa phải đủ món xào, món nấu chứ tềnh toàng quá là khó chịu. Em cũng nhẹ nhàng giải thích mà chồng em không cho vào tai. Thậm chí đỏ mặt qυάт tiếp:

“Đừng có lý do lý trấu, bữa cơm nặng nhọc gì không nấu được cho chồng ăn. Nếu cô không có thời gian nấu để tôi ra ngoài thuê người. Có tiền khắc có người phục vụ tôi tận răng. Vợ như cô có bằng thừa”.

Thật sự giọng ương ngang của chồng làm em chán không buồn đáp lại. Tối ấy lão lên tầng trên ngủ, mẹ con em ngủ dưới. Sáng mai em dậy sớm đưa con ra ngoài ăn sáng, gửi lớp rồi đi làm luôn chứ không nấu nướng, là quần là áo cho lão như mọi khi. Tối về hai mẹ con em ăn nhẹ chút rồi ôm nhau về phòng ngủ. Chồng ăn uống thế nào em mặc kệ.

Ngày thứ 3, thứ 4 diễn ra y hệt. Ai lo phận người đó, lão ăn hàng quán, về nhà chỉ ngủ. Vợ chồng không ai nói với ai lời nào.

Tối ngày thứ 5 của cuộc chiến tranh lạnh, chồng đi làm về thấy hai vợ con đang ăn tối, lão cất cặp quay ra chắc định nhập bữa thì em đứng luôn dậy dọn mâm. Thế là lão cau mặt về phòng. Em đoán lão bắt đầu chùng lòng, nhưng nhất quyết không lui bước.

Ngày thứ 6, đi làm về thấy chồng nằm vật vã trên ghế sofa, người ướt đầm mồ hôi, chân tay lạnh toát. Vợ chưa chưa kịp hỏi, lão đã ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh trên thổ dưới tả. Hóa ra là ăn quán nhiều lão bị rối loạn thiêu hóa. Từ trước tới giờ bụng dạ lão yếu, ăn vài bữa ở ngoài là kiểu gì cũng bị đi ngoài. Thấy thế em vào pha cho lão cốc nước gừng, lấy thuốc cho uống rồi lẳng lặng đi nấu cơm. Tất cả chỉ diễn ra trong im lặng.

Đến bữa, lão tự giác ra dọn mâm cùng chứ không ngồi ì đợi vợ gọi như mọi khi. Em đưa cho bát cơm, mắt lão sáng lên bảo:

“Cơm vợ ngon nhất”.

Em được đà cà khịa:

“Tưởng vợ này có như không, chỉ cần có tiền là thiên hạ mang cơm dẻo canh ngọt phục vụ anh tận răng”.

Lão đỏ mặt gãi đầu:

“Anh sai rồi, chỉ vợ là lo cho anh nhất”.

Lúc ấy em mới chịu cho lão làm lành. Đấy, nhiều khi mình cũng phải căng lên chồng mới sợ. Nhịn nhục quá là các lão coi thường đấy ạ.

Theo Wtt