Ở cái thời đại bây giờ, nhắc đến vay tiền là ai cũng ngoảnh mặt làm ngơ rồi lờ đi nói không có. Đơn giản vì khi có nhiều phi vụ xù nợ, người ta cũng chẳng muốn làm người tốt nữa.
Em cũng là một trong những người như vậy, 3 năm trước cũng từng cho hàng xóm vay 50 triệu. Số tiền đó với vợ chồng em cũng là một khoản lớn nên khi biết tin họ bỏ đi trong đêm, chồng mắng chửi em không ngớt lời.
Nhưng đúng là vì tình cảm thì mới cho vay chứ ai lại nghĩ bị xù như thế bao giờ. Chưa kể đó còn là người hàng xóm ở sát vách nhà em, chị là mẹ đơn thân, ở đây cũng 6 năm rồi.
Lúc đầu, chồng không thích cho em qua lại nhà ấy vì anh bảo: “Phải thế nào thì mới bỏ chồng chứ, biết người ta làm gì mà có điều kiện nuôi con tốt thế”. Nhưng cùng là phụ nữ với nhau nên em cũng bênh:
“Anh cứ kì thị dở hơi, biết gì mà đánh giá người ta”.
Mà quả thật là ở sát nhau nhưng cũng hiếm lắm mới chạm mặt vì ai biết nhà nấy. Vợ chồng em đóng cửa đi làm cả ngày, tối về thì cũng ở trong phòng chứ có giao lưu mấy đâu.
Cho đến khi em sinh con đầu lòng, 6 tháng nghỉ thai sản ở nhà trông con chỉ quanh quẩn trong 4 bức tường thì 2 chị em mới trò chuyện nhiều hơn. Thỉnh thoảng em bế con ra ngoài thì thấy phòng chị hàng xóm mở cửa, chị còn gọi vào chơi.
Ngồi tỉ tê mới biết chị là thợ may đồ váy áo thiết kế, 2 chị em nói chuyện cũng khá hợp. Lâu dần từ đó em với chị thân thiết như chị em gái, có gì ăn cũng gọi cho nhau, con gái chị ấy cũng quý bé con nhà em lắm.
Chồng em lúc này cũng nhận ra chị hàng xóm là người tử tế nên cũng quý và không cấm cản em chơi với chị ấy nữa. Hôm ấy, chị hớn hở khoe với vợ chồng em là tìm được mối hàng mới, nếu mạnh dạn đầu tư thì sẽ thu về lãi lớn.
Em mừng cho chị ấy còn chồng thì nhắc khéo: “Chị phải tìm hiểu cho kĩ, kiếm tiền không dễ thế đâu, lỡ may xảy ra chuyện gì thì khổ”.
Nhưng đúng là nói trước bước không qua, chị ấy bị người ta lừa hết sạch tiền. Nhìn chị khóc lóc người gầy đi trông thấy mà em thương vì nói thật cùng là phận đàn bà với nhau, chị ấy muốn kinh doanh để đổi đời còn có tiền lo cho con thế nào, em hiểu hết.
Chính vì thế, em cũng chẳng ngại ngần gì cầm 50 triệu tiền thai sản vừa mới nhận của vợ chồng mình đưa cho chị để trang trải. Không phải vì em nhiều tiền mà vì thấy người ta tội quá, chưa kể cũng nghĩ chị ấy chả bao giờ lừa mình đâu.
Thế rồi đùng một cái chẳng hiểu vì lí do gì mà người chị hàng xóm mà em hết mực tin tưởng ấy bỗng ôm đồ bỏ nhà đi ngay trong đêm. Hôm nghe tin, em còn không dám nghĩ đó là sự thật, ngã dúi dụi xuống đất.
Chồng bực lắm, trách em sao lại mu muội, tin người quá thể. Còn em cũng chết lặng đi vì ấm ức cho niềm tin đặt nhầm người, chưa kể, đó còn là tiền bỉm sữa của con nữa.
Nhưng điện thoại mãi cũng báo không liên lạc được, sự mong mỏi vào chút tình người cạn dần đi. Vợ chồng em chấp nhận tin rằng 50 triệu đó là để đánh đổi cho niềm tin của mình.
3 năm trôi qua, vợ chồng em nhịn ăn nhịn mặc cày cuốc lại từ đâu rồi kinh tế cũng khá khẩm hơn. Kí ức về chị cũng dần qua đi thì bất ngờ trưa hôm ấy, khi đang đi công việc về nhà, em nhận ra bóng dáng ai đó quen quen đứng trước cửa nhà mình.
Chưa kịp cất tiếng hỏi thì đã thấy người phụ nữ đó bỏ khẩu trang với kính râm ra. Đúng rồi, là chị ấy, người hàng xóm đã bỏ đi năm xưa. Nhìn thấy em, chị vội quỳ xuống nức nở:
‘Chị nợ cô chú nhiều quá. Xin lỗi em, năm đó chị cũng là cùng đường mới đành phải… Giờ chị làm ăn lại rồi, chị gửi cô chú 100 triệu coi như lời xin lỗi vì đã ra đi không lời từ biệt như thế’.
Chị giải thích cũng nhiều chuyện năm xưa, càng nghe em càng thấy thương sao số chị vất vả thế. Đúng là lòng người khó đoán, em cứ nghĩ bị mất tiền oan rồi mà không ngờ chị hàng xóm cũ lại sòng phẳng đến vậy.
Đúng là trên đời này vẫn còn nhiều người tốt và sống tử tế lắm. Không phải họ không muốn trả, mà là vì điều kiện lúc ấy chưa có, nên đành phải mặt dày để xã hội ném đá mà thôi.
Theo Wtt