in

Chồпg tươпg lai bảo: Mẹ anh nằm νιệи, em chuẩn bị về làm dâu cũng nên góp cùng anh 15 triệu νιệи phí

Tôi 24 tuổi là giáo viên mầm non trường tư, 2 chúng tôi yêu nhau được hơn 1 năm, đã gặp mặt 2 bên gia đình, ăn hỏi rồi, chỉ chờ dịch qua đi là làm đám cưới thôi ạ. 2 gia đình đều ở quê không mấy khá giả, đi làm cũng chỉ đủ ăn đủ mặc, thậm chí gia đình anh còn có phần khó khăn hơn.

Tôi biết phận nhà mình không khá giả gì nên không dám đũa mốc chòi mâm son. Đây cũng là duyên số nên tôi vui vẻ chấp nhận, luôn tự động viên mình là kiểu gì sau này tương lai sẽ ổn.

Suốt thời gian yêu nhau, tôi không hề đòi hỏi anh ấy tặng quà đắt tiền. Anh tặng gì tôi nhận cái ấy, thậm chí không tặng gì chỉ cần rủ đi uống nước tôi cũng vui rồi. Lúc nào tôi cũng nghĩ anh còn khó khăn nên phải hiểu và thông cảm, không được đòi hỏi.

Có ai yêu nhau mà sinh nhật người yêu chỉ chở người yêu lên thành phố lượn quanh 1 vòng “hút bụi” rồi về, không ăn uống gì, cũng không quà cáp giống người yêu tôi không? Vậy nhưng tôi vẫn vui vẻ bỏ qua, có hơi buồn một chút nhưng vẫn nghĩ họ có lòng như vậy là được rồi.

Cuối năm ngoái công việc của anh gặp vấn đề, bị khách hàng bùng tiền nên phải bồi thường. Khi đó anh không có tiền nên hỏi vay tôi. Tôi thì lương giáo viên mầm non bèo bọt làm gì có nhiều tiền tiết kiệm. Cuối cùng đành lén bố mẹ bán 5 chỉ vàng tiết kiệm của mình đi cho anh mượn, đến nay anh vẫn chưa trả được.

Mấy lần bố mẹ tôi hỏi vàng cất đâu tôi đều phải giấu sợ bố mẹ biết sẽ chửi là ngu. Sau đó tôi có kể với anh để anh mau chóng giải quyết mua trả lại để tôi còn trình diện bố mẹ nhưng anh khất lần mãi. Có lần tôi nhắc còn bị anh cáu ngược bảo ki bo. Nợ người yêu mà bị đòi hơn cả nợ bọn cho vay nặng lãi. Tôi nghe thế lại xấu hổ không dám nhắc anh nữa.

Vừa rồi mẹ anh bị bệnh phải nhập viện phẫu thuật. Tiền viện phí nghe đâu hết 30 triệu cơ. Tôi đã xuống thăm mua giỏ hoa quả và phong bì 1 triệu để bày tỏ tấm lòng rồi. Nhưng hôm qua người yêu tôi lại nhắn tin bảo:

“Mẹ anh đang nằm viện, em thì cũng sắp về làm dâu, là dâu con trong nhà rồi cũng nên góp cùng anh nửa tiền viện phí để lo cho mẹ”.

Tôi nghe thấy vô lý và có mùi thực dụng quá nên nhắn lại:

“Đó là do cái tâm và điều kiện kinh tế nữa. Kể cả giờ em có tâm thì cũng làm gì có điều kiện để cùng anh lo 1 nửa tiền viện phí được. Vàng lần trước em vẫn đưa anh mượn đã lấy đâu, em làm gì có nhiều tiền thế”.

“Anh biết em không có tiền nhưng có thể vay mượn để cùng anh lo toan cơ mà. Nói chung chỉ là muốn hay không thôi, còn mọi thứ đều là lý do cả”.

Đọc xong tôi bực chả thèm nhắn lại nữa, ở đâu ra cái lý luận vô lý thế được. Lúc nào anh ấy cũng chỉ biết tới nhà mình còn nhà tôi và bố mẹ tôi chẳng thấy anh quan tâm như thế.

Hiện giờ tôi đang phân vân và cảm thấy hối hận về cuộc hôn nhân này. Nhưng tôi sợ nếu mình chia tay lúc này thì sẽ mất hết 5 chỉ vàng kia. Mọi người bày kế cho tôi với, giờ tôi nên làm gì?

Theo khoevadep