ám hiệu trước đó của Đan.
“Đan! Em điên rồi! Em lấy những thứ này ở đâu ra? Đây chỉ là… chỉ là công việc! Anh đã nói là công việc!” Bách hét lên, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận và sợ hãi.
“Công việc?” Đan cười khẩy, nụ cười đầy châm biếm và cay đắng. “Phải, công việc đưa nhân tình đi mua sắm, công việc tặng đồng hồ đắt tiền, và công việc để người vợ sắp sinh vật vã một mình trong bệnh viện. Anh giỏi ngụy biện thật đấy, Bách.”
Cô bấm nút, và một đoạn ghi âm bắt đầu phát. Đó là đoạn hội thoại giữa cô và Bách tối hôm đó, khi cô nói về bộ phim và câu nói ẩn ý của mình.
Giọng Đan (trong băng): “Đó là sự khác biệt giữa ngu ngơ và thông thái, phải không anh?”
Giọng Bách (trong băng, rõ ràng và kiêu ngạo): “Giữ lại tất cả? Hay là giữ lại bằng chứng để có thể lấy đi tất cả? Đàn ông ấy à, ai chẳng có những phút yếu lòng. Quan trọng là họ biết quay về. Còn người vợ, nếu thông minh, họ sẽ giả vờ không biết để giữ lại tất cả.”
Toàn bộ gia đình nhà chồng sững sờ. Mẹ chồng cô lắp bắp: “Bách! Con… con đã nói dối! Con đã thú nhận gián tiếp rồi sao?”
Hương Đan giải thích: “Bố mẹ và mọi người thân mến, con chưa bao giờ trách móc hay gặng hỏi Bách một lời nào. Con chỉ nói bóng gió, khơi gợi lòng tự cao của anh ấy để anh ấy tự mình xác nhận suy nghĩ và hành vi của mình. Anh ấy tin rằng con ngu ngơ, và anh ấy đã thừa nhận ý định ngoại tình một cách hoàn hảo qua những câu nói của chính mình.” Cô nhìn Bách, ánh mắt rực lửa: “Anh đã đánh giá thấp em, Bách. Sự im lặng của em không phải là ngu ngơ, mà là sự chuẩn bị.”
Cao trào của sự phơi bày chưa dừng lại. Đan tiếp tục đưa ra các bằng chứng về việc Trâm, ả nhân tình, đã cố gắng can thiệp vào một số hợp đồng kinh doanh của Bách nhằm trục lợi cá nhân, lợi dụng sự tin tưởng của hắn. Cô đã dùng chính những nguồn lực mà cô đã xây dựng trong thời gian làm việc cũ, cộng với sự giúp đỡ từ một người bạn thân trong lĩnh vực tài chính, để điều tra.
“Và đây, là điều quan trọng nhất,” Đan nói, khuôn mặt cô hoàn toàn không còn nét hiền lành của người mẹ trẻ nữa, thay vào đó là sự quyết đoán của một người phụ nữ đã đứng lên bảo vệ chính mình. “Trong sáu tháng qua, em không hề nói một lời nào về chuyện này. Em chỉ tập trung vào việc thu thập bằng chứng ngoại tình, và quan trọng hơn, bằng chứng về những sai phạm kinh doanh nhỏ của Bách, bao gồm việc lạm dụng quỹ công ty để chi trả cho các chuyến du lịch xa xỉ.”
Cô rút ra một tập hồ sơ dày cộp. “Em đã gửi tất cả những bằng chứng này, bao gồm cả các bản ghi âm lời nói và email xác nhận, đến phòng pháp chế của công ty anh Bách một tuần trước.”
Bách hoàn toàn suy sụp, hắn lao tới, túm lấy tay cô: “Đan! Dừng lại! Em không thể làm thế với anh! Anh là bố của con em!”
“Bố của con em?” Đan hất tay hắn ra một cách mạnh mẽ. “Một người bố đưa bồ đi du lịch khi con mình ra đời? Anh không xứng đáng với danh xưng đó. Em đã cho anh sáu tháng, sáu tháng để anh nhận ra sai lầm và tự thú nhận. Nhưng anh chỉ chọn sự kiêu ngạo và lừa dối. Em đã làm điều đúng đắn để bảo vệ con em khỏi một người cha không có đạo đức và một tương lai không rõ ràng.”
Mẹ chồng cô, với khuôn mặt thất thần, tiến lại gần, cầm lấy tay cô: “Đan à, mẹ xin con. Mẹ xin lỗi con. Mẹ không ngờ con trai mẹ lại tồi tệ đến thế.” Các thành viên khác trong gia đình cũng lên tiếng chỉ trích Bách. Sự bẽ mặt của Bách không chỉ dừng lại ở việc bị lật tẩy ngoại tình, mà còn là sự sụp đổ hình tượng người con, người cháu thành đạt trong mắt gia đình.
Cuộc hôn nhân chấm dứt ngay sau đó. Với đầy đủ bằng chứng, Đan nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn, giành được quyền nuôi con và một phần tài sản đáng kể mà Bách phải chia sẻ để đổi lấy sự im lặng về các sai phạm kinh doanh nhỏ của hắn. Công ty của Bách tuy không sụp đổ, nhưng hắn đã mất đi vị trí quan trọng do bê bối cá nhân và quản lý kém. Trâm thì bị Bách cắt đứt mọi quan hệ và phải đối mặt với sự thất bại trong công việc.
Hai năm sau, Hương Đan ngồi trong văn phòng riêng, nhìn ra cửa sổ thành phố. Cô đã dùng số tiền chia tài sản để mở một công ty tư vấn truyền thông nhỏ nhưng uy tín. Con trai cô lớn lên khỏe mạnh, thông minh, là nguồn động lực lớn nhất của cô.
Hôm nay là sinh nhật của con trai cô. Bách có gửi một món quà, nhưng Đan đã từ chối nhận. Cô không cần tiền bạc hay sự quan tâm giả dối của hắn nữa.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông điềm đạm, nụ cười ấm áp bước vào. Anh là Hưng, một người bạn cũ của cô, người đã giúp cô rất nhiều trong giai đoạn khủng hoảng. Anh không bao giờ đánh giá cô, chỉ âm thầm ủng hộ.
“Hương Đan, em đang suy nghĩ gì vậy?” Hưng hỏi, đặt bó hoa lyly trắng tinh khôi lên bàn.
Đan quay lại, ánh mắt dịu dàng và đầy hy vọng. “Em đang nghĩ về sự kết thúc, và một khởi đầu mới. Em từng nghĩ sự trả thù mới là thứ giúp em mạnh mẽ. Nhưng hóa ra, sự mạnh mẽ thực sự đến từ việc em tự tạo ra một cuộc sống mới, không còn phụ thuộc vào bất kỳ ai.”
Hưng nắm tay cô, nhìn vào chiếc nhẫn đơn giản trên ngón áp út của cô. “Em đã làm rất tốt, người phụ nữ kiên cường của anh. Em không chỉ giữ lại tất cả, mà còn lấy lại được lòng tự trọng và cả tương lai xán lạn này.”
Hương Đan cười, nụ cười lúc này hoàn toàn chân thật, không còn một chút mỉa mai hay cay đắng nào. “Phải, em đã lấy lại được tất cả. Và quan trọng hơn, em đã dạy cho Bách một bài học đắt giá: đừng bao giờ xem thường sự im lặng và trí tuệ của người phụ nữ mà anh ta đã chọn làm vợ.” Cô cùng Hưng ra khỏi phòng, đi về phía nơi con trai cô đang chờ đợi. Ánh nắng chiều rọi vào, làm ấm áp cả một góc trời, mở ra một chương mới rực rỡ và tràn đầy niềm tin.