in

Mỗi lần ‘t/h//â/n m/ậ/t’ vợ đều đòi 500 ngàn, đến khi chỉ còn 50 ngàn, cô ấy ‘thú nhận bí mật’ khiến tôi ‘c/ứ//ng h//ọ//ng’

Tôi vẫn nhớ đêm hôm đó, cái đêm khiến cuộc hôn nhân của tôi rẽ sang hướng mà chẳng ai trong chúng tôi từng nghĩ tới.

Gần sáng, tôi giật mình tỉnh dậy trong căn phòng lạ hoắc. Ánh đèn vàng mờ nhạt rọi xuống tấm ga giường nhàu nát. Và thứ khiến tôi chết điếng hơn cả… là việc tôi hoàn toàn không mảnh vải che thân, nằm ngay cạnh một cô gái trẻ đẹp đang ngủ say.

Tim tôi đập thình thịch. Tôi bật dậy, chụp vội cái điện thoại dưới sàn. Màn hình sáng lên—50 cuộc gọi nhỡ từ vợ.

Tôi tái mặt.

“Chết rồi…” – Tôi lẩm bẩm, tay run lập cập mặc vội quần áo rồi lao thẳng về nhà.

Trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ: thành thật khai báo để xin vợ tha thứ. Tôi không muốn đánh mất gia đình chỉ vì một đêm lầm lỗi chẳng còn nhớ nổi.

Khi nghe tôi kể lại mọi chuyện, vợ tôi ban đầu không nói gì. Cô ấy chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào sàn nhà. Rồi như một quả bom nổ chậm, cô ấy bật khóc nức nở.

Khóc đủ rồi, vợ tôi bất ngờ nói một câu khiến tôi lạnh sống lưng:

“Anh lên bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi.”

Tôi sững người.

Cô ấy bảo suốt hai tuần trước chúng tôi không hề gần gũi, cô ấy sợ tôi “chơi bời bên ngoài rồi đem bệnh về nhà”. Tôi chỉ biết cúi đầu, tự trách mình đến mức không dám phản biện.

Sau lần đó, tôi cố gắng bù đắp bằng đủ mọi cách: phụ việc nhà, chăm con, tăng lương đưa vợ, hạn chế bạn bè rủ rê… Không khí gia đình lại dần dễ chịu hơn. Vợ tôi cũng nói chuyện thoải mái hơn.

Tôi ngây ngô tưởng rằng vợ mình đã quên chuyện ấy.

Ngây ngô đến mức không biết mình đang bước vào cái bẫy im lặng mà vợ giăng ra.

Khoảng ba tháng sau, khi bệnh viện báo tôi hoàn toàn khỏe mạnh, vợ mới để tôi ngủ chung giường lại.

Nhưng từ lúc đó, mỗi lần vợ chồng “thân mật”, cô ấy lại chìa tay ra:

“Đưa em 500 ngàn.”

Cô ấy nói tiền để mua đồ, mua bánh, mua sữa cho con.

Tôi tin. Tôi đưa.

Vài lần thành quen, tôi chẳng hỏi nữa. Tôi nghĩ vợ cần tiền thì đưa, miễn là cô ấy vui, miễn là gia đình yên ấm.

Cho đến hôm đó.

Sau khi gần gũi xong, vợ như thường lệ mở ví tôi, lục tìm.

Trong ví chỉ còn đúng 50.000 đồng.

Cô ấy cau mày:

“Tiền đâu?”

Tôi gãi đầu, thấy hơi ngại:
“Hôm nay chưa có tiền mặt. Em ghi nợ đi, mai anh đưa bù.”

Vợ tôi đứng im một giây.

Rồi cô ấy nói chậm rãi, sắc lạnh như dao:

“Anh ra ngoài ngủ với gái thì người ta có cho anh nợ không?”

Tôi chết lặng.

Tôi không nói được một chữ nào.

Hóa ra…
Hóa ra 500 ngàn sau mỗi lần gần gũi không phải để mua đồ.
Mà là để nhắc tôi nhớ tôi từng phản bội cô ấy.
Để tôi thấy nhục.
Để tôi day dứt.
Để tôi đau.

Hóa ra vợ chưa từng tha thứ.
Chưa từng quên.
Chưa từng bỏ qua, dù tôi đã quỳ, đã khóc, đã cố sửa sai.

Đối với cô ấy, tôi mãi mãi là người đàn ông phản bội trong một đêm say mờ mịt, bất kể tôi đã cố gắng thế nào.

Đêm đó, tôi mặc áo, bước ra khỏi nhà.

Không cãi nhau.
Không lớn tiếng.
Không một lời giải thích.

Tôi chỉ thấy trong lòng mình đổ nát.

Tôi thuê tạm một phòng trọ, không quay về.
Vợ tôi không hề gọi, cũng không tìm.

Có lẽ với cô ấy, kết thúc như vậy mới là sự trừng phạt xứng đáng dành cho tôi.
Còn với tôi… chỉ là sự tắt lịm của một cuộc hôn nhân không còn đường quay đầu.

Giờ tôi phải làm sao đây?
Cố gắng lần nữa để níu kéo?
Hay chấp nhận rằng một sai lầm nhất thời đã khiến tôi đánh mất tất cả?

Có lẽ… không phải vợ tôi không thể tha thứ.
Mà là cô ấy không muốn.