L//y h//ôn, chồng b/ắt tôi lựa chọn: muốn một nửa tài sản hay muốn con? Tôi không do dự, chọn con. Mười năm sau gặp lại, anh ta ch//ết lặn//g khi biết hai mẹ con tôi giờ đã…
Tôi và Hưng cưới nhau khi tôi vừa 25 tuổi. Lúc đó, anh là giám đốc một công ty xây dựng đang ăn nên làm ra. Còn tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Ai cũng nói tôi may mắn, cưới được chồng tốt, tương lai rộng mở.

Nhưng không ai biết rằng cuộc hôn nhân ấy giống như một chiếc ly pha lê — đẹp đấy, nhưng chỉ cần một vết nứt là vỡ tan.
Sau khi tôi sinh con trai, Hưng bắt đầu thay đổi. Anh thường xuyên về muộn, thỉnh thoảng có mùi nước hoa lạ, điện thoại thì đặt mật khẩu. Ban đầu tôi cố lờ đi, nghĩ do anh áp lực công việc. Nhưng đến khi nửa đêm anh ngồi ngoài ban công cười nói qua điện thoại, thì tôi biết sự thật đã đến lúc không thể che giấu nữa.
Tôi hỏi anh.
Anh không phủ nhận.
“Tôi muốn ly hôn.” – Hưng lạnh lùng như một người xa lạ.
Tôi chết lặng.
Nhưng điều khiến tôi không bao giờ quên, là câu nói tiếp theo của anh:
“Cô chọn đi: muốn một nửa tài sản, hay muốn con?”
Tôi nhìn anh, hoàn toàn không nhận ra người đàn ông từng nắm tay mình hứa hẹn cả đời.
“Tại sao lại là lựa chọn này?” – tôi hỏi, giọng run.
“Vì tôi không muốn chia đôi tài sản cho người không còn liên quan đến cuộc đời tôi.” – anh đáp như thể đang nói chuyện làm ăn.
Tôi ôm con trai vào lòng.
Tôi không cần tiền, cũng không cần những thứ vật chất anh tự hào. Tôi chỉ cần con.
“Tôi chọn con.” – tôi nói, không chần chừ một giây.
Hưng nhếch môi cười khinh thường: “Nghèo rồi đừng hối hận.”
Tôi ôm con rời khỏi căn nhà từng được gọi là “tổ ấm”, để lại sau lưng những năm tháng đầy tổn thương.
10 năm trôi qua.
Tôi và con trai – bé Bin – sống trong một căn hộ thuê nhỏ ở ngoại ô. Tôi vừa đi làm, vừa học thêm buổi tối để nâng cao chuyên môn. Có những ngày tôi mệt đến mức muốn gục, nhưng cứ nhìn con, tôi lại đứng dậy.
Con trai tôi lớn lên ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến mức khiến tôi nhiều lần bật khóc. Nó học giỏi, thường xuyên nhận học bổng. Khi tôi tăng ca, nó tự nấu cơm, làm bài tập, đợi mẹ về cùng ăn. Có những đêm mùa đông, nó khoác chăn lên người tôi và nói:
“Con lớn rồi, mẹ đừng lo.”
Chính Bin là người kéo tôi ra khỏi những ngày u ám nhất.

Và tôi cũng không để bản thân chìm trong đau đớn mãi. Sau 10 năm miệt mài, tôi từ một nhân viên nhỏ bé trở thành phó giám đốc nhân sự tại một công ty công nghệ lớn. Tôi mua được căn chung cư mới, mang Bin về ngôi nhà ấm áp mà hai mẹ con nỗ lực bằng chính sức mình.
Cuộc sống dần tươi sáng.
Tôi tưởng rằng quá khứ đã ngủ yên.
Nhưng rồi một ngày, Hưng xuất hiện.
Hôm ấy là cuối tuần, tôi đưa Bin đi xem triển lãm khoa học vì con được chọn trình diễn mô hình mà con tự làm. Khi vừa bước vào sảnh, tôi nghe tiếng ai đó gọi tên mình.
“Hà?”
Tôi quay lại.
Là Hưng.
Anh ta già đi thấy rõ, ánh mắt mệt mỏi, vẻ phong độ năm nào biến mất. Bên cạnh anh là một phụ nữ trẻ — có lẽ là người anh đã đánh đổi gia đình năm xưa.
Anh đứng ngây người nhìn tôi. Nhưng điều khiến anh chết lặng… không phải là tôi, mà là khi thấy Bin đang đứng cạnh tôi, cao lớn, sáng sủa, hệt như một phiên bản trẻ hơn của anh lúc trẻ.
“Đây… là con tôi?” – Hưng hỏi, giọng run, mắt mở to.
Tôi gật đầu.
“Đúng. Con của anh. Và cũng là đứa trẻ anh từng không muốn nuôi.”
Hưng nuốt khan, mặt tái đi.
Anh nhìn Bin như thể lần đầu nhìn thấy điều quan trọng nhất đời mình.
“Tại sao… nó lớn thế này rồi? Tại sao em không cho tôi gặp nó suốt thời gian qua?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh quên rồi sao? Anh là người nói: hoặc tài sản, hoặc con. Anh chọn tài sản. Tôi chỉ tôn trọng lựa chọn của anh.”

Hưng nghẹn lại, không nói nên lời.
Bạn gái của anh đứng cạnh, sắc mặt khó chịu:
“Anh từng nói vợ cũ và con không quan trọng mà?”
Bin nghe vậy, quay sang nhìn tôi – ánh mắt trưởng thành hơn tuổi.
Mẹ, con ghét cách họ xem chúng ta như rác rưởi.
Tôi nắm tay con, mỉm cười.
“Họ không quan trọng, con yêu.”
Hưng bước lên một bước:
“Hà… cho tôi gặp con. Tôi muốn bù đắp…”
Bin nhìn thẳng vào anh, giọng rõ ràng:
“Chú là ai?”
Hưng sững người, bàn tay khựng lại giữa không trung.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai con:
“Đây là ba con.”
Bin im lặng vài giây rồi hỏi:
“Ba ạ? Vậy 10 năm trước ba ở đâu khi mẹ con con khổ sở? Khi mẹ bệnh không có tiền? Khi con không có nổi đôi giày tử tế để đến trường?”
Hưng bật khóc.
Anh cố đưa tay ra:
“Ba xin lỗi. Ba sai rồi. Ba muốn nhận lại con…”

Bin lắc đầu:
“Cháu không cần ba. Cháu có mẹ là đủ.”
Như một nhát dao, câu nói ấy đâm thẳng vào lòng người đàn ông từng xem con mình như món đồ để mặc cả.
Tôi dắt con đi, để lại phía sau ánh mắt hoảng loạn và bất lực của Hưng.
Nhưng khi đến cửa, tôi dừng lại, quay đầu:
“Hưng…”
Anh ngẩng lên hy vọng.
Tôi nói chậm rãi:
“10 năm trước tôi chọn con, còn anh chọn tiền. Giờ anh nhìn xem — chúng tôi đã sống tốt thế nào, còn anh thì…?”
Hưng cúi mặt, vai run lên.
Tôi nắm tay con thật chặt rồi bước đi.
Con đường phía trước thuộc về hai mẹ con tôi — những người đã đứng dậy từ đau đớn để tự xây lại tương lai bằng bàn tay của chính mình.
Còn anh ta… chỉ có thể đứng lại phía sau, nhìn điều quý giá nhất đời mình vụt khỏi tầm tay.