Buổi sáng mùa thu, nắng vàng rót xuống khu phố yên tĩnh. Hưng lái chiếc xe sang, trên ghế sau là cha mẹ già ngồi lặng lẽ. Ông bà đã ngoài bảy mươi, tóc bạc phơ, gương mặt hằn nếp nhăn, nhưng ánh mắt vẫn sáng. Hưng mỉm cười, giọng đầy tự tin: “Cha mẹ cứ yên tâm, con đã sắp xếp cho hai người chỗ ở tốt nhất, tiện nghi hơn ở nhà cũ nhiều.” Lời nói nghe đầy hiếu thảo, nhưng trong lòng anh, toan tính khác đã bày sẵn.
Chiếc xe dừng trước một viện dưỡng lão sang trọng, cổng lớn uy nghi với những bồn hoa chăm sóc tỉ mỉ. Hưng dìu cha mẹ vào, giới thiệu nhiệt tình từng phòng ốc, khu vườn, khu giải trí. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh là con trai hiếu thuận, muốn cha mẹ có nơi nghỉ ngơi an nhàn. Bà cụ chậm rãi hỏi: “Chúng ta không thể ở nhà được sao?” Hưng nắm tay mẹ, cười gượng: “Nhà thì chật, con lại bận công việc, ở đây có người chăm sóc y tế đầy đủ, tốt hơn nhiều.”
Trong lòng, Hưng biết rõ lý do thật sự. Anh cần một cái cớ hợp pháp để chứng minh cha mẹ đã không còn đủ minh mẫn, từ đó chuyển nhượng khu đất vàng giữa thành phố về tay mình. Đó là khu đất ai cũng thèm muốn, trị giá gấp nhiều lần gia sản hiện tại. Hưng nghĩ mình đã quá thông minh khi tính toán đến từng bước. Anh ta thầm cười, tự nhủ: “Một khi di chúc công bố, mọi thứ sẽ thuộc về mình.” Sự tham lam che lấp mọi rung động nhân tình còn sót lại.
Ngày tháng trôi qua, Hưng vẫn ghé thăm cha mẹ, nhưng mỗi lần chỉ như một cuộc trình diễn. Anh mang theo hoa, quà đắt tiền, nói những lời ngọt ngào, rồi vội vã rời đi. Ông bà không trách móc, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng con trai. Đêm về, hai người già ngồi bên cửa sổ, lặng im. Họ hiểu, sự “quan tâm” kia chỉ là màn kịch. Nhưng họ chọn im lặng, vì biết sẽ có ngày sự thật lộ rõ.
Ngày công bố di chúc đến gần, Hưng bồn chồn hơn bao giờ hết. Anh chọn bộ vest mới, mái tóc vuốt gọn, ánh mắt rạng rỡ như kẻ chiến thắng. Trong đầu anh tưởng tượng cảnh luật sư đọc to tên mình, căn phòng vang lên những lời chúc mừng. Anh thấy trước tương lai giàu sang, quyền lực trong tay. Tất cả khiến anh phấn khích đến mức gần như quên mất cha mẹ đang sống ở nơi xa lạ kia.
Phòng họp hôm ấy đông đủ những người thân, bạn bè và cả vài đối tác làm ăn thân cận của gia đình. Luật sư bước vào, gương mặt nghiêm trang, tay cầm tập hồ sơ. Hưng ngồi ngay hàng đầu, hai tay đặt trên bàn, tim đập nhanh nhưng miệng khẽ cười. Anh nghĩ: “Khoảnh khắc này sẽ thay đổi cuộc đời mình.” Ánh mắt anh dán chặt vào tập giấy trước mặt luật sư.
Luật sư bắt đầu đọc những lời mở đầu trang trọng. Hưng nuốt nước bọt, ngồi thẳng lưng, lòng căng đầy tự hào. Nhưng chỉ vài câu sau, gương mặt anh dần biến sắc. Không phải tên anh được xướng lên, mà là một đoạn video được mở trên màn hình lớn. Hưng ngơ ngác, đôi mắt dán vào hình ảnh cha mẹ mình hiện lên.
Trong video, ông bà ngồi ngay ngắn, khuôn mặt hiền từ nhưng ánh mắt kiên định. Giọng cha anh vang lên: “Chúng tôi quyết định ký tặng khu đất vàng cho một quỹ hỗ trợ trẻ em mồ côi.” Bà cụ tiếp lời, giọng run run: “Chúng tôi muốn những đứa trẻ không cha mẹ cũng có một mái nhà, một tương lai.” Rồi cả hai cùng ký tên, nụ cười bình thản như trút bỏ được gánh nặng. Hưng chết lặng, mồ hôi lạnh chảy dài trên thái dương.
Căn phòng xôn xao, những tiếng thì thầm vang lên khắp nơi. Hưng đứng bật dậy, giọng lạc đi: “Không thể nào! Cha mẹ tôi đâu còn minh mẫn để làm việc này!” Luật sư điềm tĩnh đáp: “Họ ký khi hoàn toàn tỉnh táo, có sự chứng kiến hợp pháp.” Hưng run rẩy, tay nắm chặt bàn đến trắng bệch. Cả thế giới trong đầu anh như đổ sập.
“Không… không thể như thế được.” – anh lẩm bẩm, như tự nói với chính mình. Hình ảnh trong video tua đi tua lại, nụ cười của cha mẹ như xoáy sâu vào tim anh. Anh nhớ lại từng ánh mắt của họ ở viện dưỡng lão, từng lần im lặng không nói gì. Hóa ra, tất cả không phải sự bất lực, mà là sự chờ đợi. Họ đã biết rõ con trai mình tính toán gì.
Luật sư khép tập hồ sơ, giọng dứt khoát: “Từ nay, toàn bộ khu đất đã thuộc về quỹ. Không ai có thể thay đổi.” Không khí trong phòng chùng xuống, tất cả ánh mắt đổ dồn về Hưng. Anh cúi đầu, không dám đối diện. Cảm giác nhục nhã và thất bại khiến hơi thở anh nặng nề.
Sau buổi công bố, Hưng lặng lẽ rời đi, bước chân nặng trĩu. Ngoài kia, trời đã ngả chiều, gió thổi lạnh buốt. Anh lái xe vô định, trong đầu vẫn vang lên giọng cha: “Chúng tôi muốn cho những đứa trẻ cơ hội.” Mắt anh nhòe đi, lần đầu tiên nhận ra mình đã đánh mất điều quý giá nhất. Không phải là mảnh đất, mà là niềm tin của cha mẹ.
Đêm đó, Hưng ngồi một mình trong căn phòng tối, chai rượu cạn dần bên cạnh. Anh nhớ lại tuổi thơ, khi cha dắt tay đi học, mẹ nấu từng bữa cơm. Những ký ức ấm áp ấy nay trở thành bản án nặng nề. Anh thấy hổ thẹn, nhưng quá muộn để sửa sai. Giọt nước mắt hiếm hoi rơi xuống, hòa lẫn với nỗi cô độc bao trùm.
Ở viện dưỡng lão, cha mẹ anh ngồi bên nhau, lặng nhìn ánh hoàng hôn. Bà cụ thì thầm: “Con rồi sẽ hiểu.” Ông gật đầu, ánh mắt xa xăm nhưng vẫn ấm áp. Họ không oán trách, chỉ mong thời gian đủ dài để con trai nhận ra sai lầm. Trong lòng họ, tình cha mẹ chưa bao giờ cạn.
Câu chuyện của Hưng dần lan trong họ hàng như một lời cảnh tỉnh. Người ta nhắc đến nó không phải bằng sự chê bai, mà bằng sự cảm thán. Bởi giá trị cuối cùng không nằm ở tài sản nắm giữ, mà ở tình thương và sự sáng suốt. Cha mẹ đã để lại cho Hưng một bài học đắt giá. Và bài học ấy, không có số tiền nào mua được.