Ba mươi năm trước, cái nghèo đói như chiếc bóng đen đeo bám, mẹ tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bế chị gái bỏ trước cửa chùa rồi ôm tôi – thằng con trai duy nhất – đến làm ở đợ cho nhà giàu. Ngày ấy, tôi còn quá nhỏ để hiểu, chỉ nhớ rõ tiếng khóc xé lòng của mẹ khi quay đi, và đôi mắt mở to vô tội của chị khi bị bỏ lại.
tart=”433″ data-end=”723″>Thời gian trôi, tôi lớn lên trong kiếp người hầu, còn chị gái thì được nhà chùa nuôi nấng, sau lại được một gia đình giàu có nhận làm con nuôi. Trời thương, chị có cuộc sống đủ đầy, học hành tử tế, rồi lấy được chồng thành đạt. Từ đó, chị và chúng tôi như hai thế giới chẳng hề giao nhau.
Giờ đây, khi mẹ tôi phát hiện ung thư giai đoạn cuối, tôi vội vàng báo tin cho chị, hy vọng chị sẽ về thăm, để mẹ được nhìn lại đứa con gái đã xa lìa suốt mấy chục năm. Thế nhưng, trái tim tôi đau nhói khi chị lạnh lùng phóng chiếc xe hơi bóng loáng về làng, chẳng có lấy một nụ cười, một giọt nước mắt.
Mẹ đang nằm trên giường tre ọp ẹp, thở thoi thóp, mắt mờ đục ánh lên niềm mong ngóng. Tôi dìu chị vào. Cả căn nhà im phăng phắc.
Mẹ run rẩy chìa tay, khó nhọc gọi:
– “Con gái… mẹ… xin lỗi…”
Thế nhưng chị gái tôi giật tay lại, đôi mắt lạnh tanh:
– “Tôi không có người mẹ nào đã vứt bỏ con mình như thế. Người sinh ra tôi… đã chết cách đây ba mươi năm rồi.”
Mẹ tôi như bị đâm một nhát dao vào tim. Bà khóc không thành tiếng, bàn tay run rẩy rơi thõng xuống. Tôi òa lên:
– “Chị! Mẹ ngày ấy cũng chỉ vì đói nghèo, vì muốn chị có cơ hội sống sót mới cắn răng bỏ chị lại! Chị có biết mẹ day dứt thế nào mấy chục năm nay không?”
Không khí đặc quánh, chỉ còn tiếng khóc của mẹ.
Và rồi, đúng lúc tôi tưởng chị sẽ bỏ đi, thì mẹ bất ngờ gượng hết sức thều thào:
– “Không… không… năm đó, mẹ không bỏ con… Chính người ta… ép mẹ phải… để lại…”
Câu nói chưa kịp dứt, mẹ đã ngất lịm. Cả nhà tái mét, chị gái chết lặng, còn tôi rụng rời.
Thì ra… đằng sau câu chuyện bỏ con năm ấy, còn ẩn giấu một bí mật động trời mà đến phút cuối đời mẹ mới dám thốt ra…