Tôi và Nam kết hôn được hơn một năm. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi êm đềm, ngoại trừ một chuyện: mẹ chồng tôi, bà Hiền, có thói quen kỳ lạ. Đêm nào, đúng 3 giờ sáng, bà cũng gõ cửa phòng chúng tôi. Tiếng gõ không to, chỉ ba tiếng “cốc cốc cốc” nhẹ nhàng, nhưng đủ để khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Lần đầu, tôi nghĩ bà nhầm phòng hoặc cần gì đó. Nhưng khi tôi ra mở cửa, hành lang tối om, không một bóng người. Nam bảo tôi đừng để ý, rằng mẹ anh hay đi lại ban đêm vì mất ngủ. Nhưng cái tần suất đều đặn đến rợn người ấy khiến tôi không thể không nghi ngờ.
Tôi bắt đầu để ý mẹ chồng. Bà Hiền ngoài 60, dáng người nhỏ nhắn, tóc bạc phơ, lúc nào cũng giữ vẻ điềm tĩnh đến lạnh lùng. Bà ít nói, chỉ thỉnh thoảng hỏi han vài câu về chuyện nhà cửa hoặc nhắc tôi nấu món này món kia cho Nam. Nhưng ánh mắt bà nhìn tôi luôn khiến tôi thấy bất an, như thể bà đang dò xét điều gì đó. Nam thì ngược lại, anh luôn bảo vệ mẹ, nói bà chỉ là người sống nội tâm, không quen thể hiện cảm xúc. Tôi cố gắng tin chồng, nhưng cảm giác khó chịu cứ lớn dần.
Sau gần một tháng chịu đựng tiếng gõ cửa, tôi quyết định đặt một camera bí mật ở hành lang, ngay trước cửa phòng ngủ. Tôi không nói với Nam, vì anh chắc chắn sẽ gạt đi và bảo tôi quá đa nghi. Camera nhỏ xíu, giấu trong góc kệ sách, ghi hình rõ nét cả trong bóng tối. Tôi chờ đợi, hồi hộp nhưng cũng lo lắng. Nếu mẹ chồng thực sự có ý đồ gì, tôi phải tìm ra.
Đêm đó, đúng 3 giờ sáng, tiếng gõ cửa lại vang lên. Tôi nằm im, giả vờ ngủ, trong khi tim đập thình thịch. Nam bên cạnh khẽ trở mình nhưng không tỉnh. Sáng hôm sau, tôi lén kiểm tra đoạn ghi hình. Những gì hiện lên trên màn hình khiến tôi sững sờ, còn Nam, khi tôi kéo anh lại xem, thì hoàn toàn chết lặng.
Camera cho thấy mẹ chồng tôi, trong chiếc áo ngủ trắng, bước ra từ phòng bà, đi thẳng đến cửa phòng chúng tôi. Bà dừng lại, ngó nghiêng như thể kiểm tra xem có ai nhìn thấy không. Rồi bà giơ tay, gõ ba tiếng “cốc cốc cốc” lên cửa. Nhưng điều kỳ lạ là sau đó, bà không quay về phòng. Bà đứng đó, bất động, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong gần mười phút, ánh mắt lạnh lẽo như thể đang xuyên qua gỗ để quan sát chúng tôi. Rồi bà lặng lẽ đi về phía cầu thang, nhưng không xuống lầu. Camera góc hẹp không ghi được bà đi đâu tiếp theo.
Tôi quay sang Nam, chờ đợi một lời giải thích. Nhưng anh chỉ im lặng, mặt tái nhợt, tay nắm chặt điện thoại đến mức khớp tay trắng bệch. “Anh biết gì đúng không?” tôi gặng hỏi. Nam lắc đầu, nhưng ánh mắt anh tránh né tôi. Tôi không chịu nổi, hét lên: “Nói đi! Mẹ anh làm gì mỗi đêm? Tại sao bà cứ gõ cửa như thế?”
Cuối cùng, Nam thở dài, giọng run run: “Em đừng ép anh. Mẹ… mẹ không cố ý làm phiền em đâu. Chỉ là… bà có lý do.” Lý do gì mà anh không nói rõ, chỉ lặp đi lặp lại rằng tôi không nên đào sâu. Càng nghe, tôi càng tức giận. Mâu thuẫn giữa tôi và Nam bùng nổ. Tôi cảm thấy bị phản bội, như thể anh đang che giấu điều gì đó khủng khiếp. “Nếu anh không nói, tôi sẽ hỏi thẳng mẹ anh!” tôi tuyên bố, rồi bỏ ra ngoài.
Tôi đối diện mẹ chồng ngay trong phòng khách. Bà đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm tách trà, bình thản như mọi ngày. Tôi kể hết về tiếng gõ cửa, về camera, về đoạn video. Tôi hỏi thẳng: “Mẹ làm gì mỗi đêm? Tại sao mẹ cứ gõ cửa rồi đứng nhìn như thế?” Bà Hiền đặt tách trà xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn tôi. “Con nghĩ ta làm gì?” bà hỏi ngược lại, giọng trầm đến rợn người.
Tôi không trả lời được, chỉ cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Bà đứng dậy, bước đến gần tôi, thì thầm: “Con không nên tò mò chuyện không thuộc về mình.” Rồi bà bỏ đi, để lại tôi đứng đó với hàng tá câu hỏi không lời đáp.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Nam nằm bên cạnh, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi như một bức tường vô hình. Tôi quyết định kiểm tra lại camera, không chỉ để xem bà Hiền làm gì mà còn để tìm manh mối. Tôi tua lại các đoạn ghi hình từ những ngày trước. Hầu hết đều giống nhau: bà gõ cửa, đứng nhìn, rồi biến mất khỏi khung hình. Nhưng có một đêm, camera ghi lại một chi tiết khiến máu trong người tôi như đông lại.
Trong đoạn video, sau khi gõ cửa, bà Hiền không chỉ đứng nhìn. Bà lấy từ túi áo ngủ một chiếc chìa khóa nhỏ, tra vào ổ khóa cửa phòng chúng tôi, nhưng không mở. Bà chỉ giữ chìa khóa ở đó, như thể đang thử nghiệm gì đó, rồi rút ra và rời đi. Tim tôi đập loạn. Bà có chìa khóa phòng ngủ của chúng tôi? Tại sao? Và Nam có biết chuyện này không?
Sáng hôm sau, tôi lục tung ngăn kéo của Nam, tìm kiếm bất cứ thứ gì liên quan đến mẹ anh. Trong một chiếc hộp nhỏ giấu dưới đáy tủ, tôi tìm thấy một cuốn sổ tay cũ. Bên trong là những dòng chữ viết tay của Nam, ghi lại những ngày tháng cách đây vài năm, khi anh còn sống một mình với mẹ. Có một đoạn khiến tôi lạnh người: “Mẹ bắt đầu đi lại ban đêm. Mẹ nói mẹ nghe thấy tiếng động trong nhà, nhưng mình kiểm tra thì chẳng có gì. Mẹ bảo mình đừng lo, nhưng mình sợ mẹ đang che giấu điều gì đó.”
Tôi gọi Nam về nhà ngay lập tức. Khi đối mặt, anh cuối cùng cũng thừa nhận. Mẹ anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế từ nhiều năm trước, sau khi bố anh qua đời. Bà luôn nghĩ có người đột nhập vào nhà, nên đêm nào cũng kiểm tra mọi cánh cửa, bao gồm cả phòng chúng tôi. Nhưng điều khiến Nam sợ hãi là gần đây, bà bắt đầu nói những câu kỳ lạ, như “phải bảo vệ Nam khỏi cô ta” – ám chỉ tôi. Nam không dám nói ra vì sợ tôi sẽ hiểu lầm hoặc làm lớn chuyện.
Tôi sững sờ. Hóa ra, tiếng gõ cửa không phải để làm phiền, mà là một phần của nỗi ám ảnh bệnh lý của bà. Nhưng điều khiến tôi kinh hoàng hơn cả là ý nghĩ: nếu bà thực sự mở cửa phòng chúng tôi một đêm nào đó, với chiếc chìa khóa kia, bà sẽ làm gì? Và Nam, người biết tất cả, tại sao lại chọn im lặng?
Tôi yêu cầu Nam đưa mẹ đi bác sĩ tâm lý, nếu không tôi sẽ rời khỏi ngôi nhà này. Nam đồng ý, nhưng ánh mắt anh vẫn đầy lo âu, như thể anh biết còn một bí mật nào đó chưa được tiết lộ. Đêm đó, tôi thay ổ khóa phòng ngủ, cất chìa khóa thật kỹ. Nhưng khi tiếng gõ cửa lại vang lên lúc 3 giờ sáng, tôi không dám mở mắt. Vì tôi biết, dù có camera hay ổ khóa, sự thật đáng sợ nhất không nằm ở hành động của mẹ chồng, mà ở những gì bà có thể làm tiếp theo.