in

Người Vợ Chô//n Chiếc Điện Thoại Trong qu/an t/ài Của Chồng m/ột Tuần Sau, Bà Nhận Được Cuộc Gọi.

Hương ngồi bất động trên chiếc ghế sofa đã sờn vải, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Bầu trời Hà Nội buổi sớm u ám, phủ kín bởi những đám mây xám nặng trĩu như chính lồng ngực cô. Gió thổi vùn vụt qua tán lá, m/ang theo hơi lạnh thấm vào từng thớ thịt, nhưng Hương khô//n g còn cảm nhận được gì nữa. Tuấn đã c///hết. “Cậu ấy” vang lên trong đầu cô suốt bảy ngày qua như m/ột bản cáo chung khô//n g bao giờ dứt. Người chồng mà cô sống cùng suốt 20 năm. Người đàn ông từng cười vang mỗi khi nhìn thấy cô vụng về nấu bữa tối. Người từng đan tay cùng cô đi qua những ngày nắng cũng như mưa đã ra đi vĩnh viễn, tan nát trong m/ột vụ tai nạn ô tô trên đường cao tốc từ Quảng Ninh về Hà Nội. Chiếc xe đâm vào lan can, lật ngửa, bốc cháy. Khô//n g m/ột nhân chứng, khô//n g ai biết lý do. Hương vẫn khô//n g thể tin đó là sự thật.

“Cậu muốn về nhà với mẹ vài hôm khô//n g?” Tiếng của Thảo, bạn thân từ thời đại học, vọng lại trong điện thoại. “Khô//n g, cảm ơn, mình cần ở đây với Tuấn.” Hương đáp, giọng khan đặc. Thảo thở dài rồi im lặng. Cô biết Hương khô//n g dễ mở lòng, càng khô//n g dễ để người khác bước vào cơn đau của mình. Hương chưa từng là người yếu đuối nhưng cũng chưa từng phải chịu đựng sự m/ất mát tuyệt đối đến vậy.

Đám tang diễn ra lặng lẽ, trang nghiêm giữa những cái ôm miễn cưỡng và đôi mắt khô//n g dám nhìn thẳng của bạn bè đồng nghiệp. Ai cũng thương tiếc Tuấn, giám đốc tài chính của m/ột tập đoàn xây dựng lớn, luôn xuất hiện lịch lãm, cẩn trọng, yêu vợ hết mực. Người đàn ông tưởng chừng hoàn hảo ấy nay nằm trong cỗ qu-/an t/ài lạnh lẽo, khép lại m/ột chương đời ngỡ là viên mãn.

Hương đứng bất động bên cạnh linh cữu, mặc váy đen, tay cầm tấm khăn ren trắng từng được mẹ cô thêu cho ngày cưới. Nhưng điều khiến mọi người khô//n g ai hiểu được là hành động sau đó. Cô cúi xuống lặng lẽ mở chiếc túi xách đen, lấy ra chiếc điện thoại iPhone của Tuấn, lau sạch màn hình bằng khăn tay rồi đặt nó vào giữa hai tay anh trong qu-/an t/ài . “Ngủ yên, Tuấn.” Cô thì thầm, “m/ang theo cả những bí mật của anh đi luôn.” Khô//n g ai dám hỏi, nhưng chính Hương biết rõ vì sao. Sáu tháng trước cái c///hết, Tuấn đã khô//n g còn là Tuấn của cô. Anh về nhà muộn, thường viện cớ họp hành ở Quảng Ninh, khô//n g còn ôm cô khi đi ngủ, khô//n g hô//n má khi rời đi. Giường từng ấm áp trở nên lạnh tanh, cô bắt đầu nghe thấy tiếng tin nhắn lúc nửa đêm rồi anh đổi mã khóa điện thoại. Khi hỏi, anh chỉ đáp cụt lủn: “Công việc, em đừng can thiệp.” m/ột lần Hương bước vào phòng làm việc bất ngờ. Thấy Tuấn vội giấu điện thoại sau lưng, cô nhìn anh, đôi mắt đầy nghi hoặc. “Anh đang giấu gì sao?” “Khô//n g có gì cả, đừng hỏi nữa.” Lúc ấy Hương muốn giằng lấy chiếc máy, muốn h/ét lên, nhưng cô khô//n g làm vì cô sợ, sợ rằng linh cảm mơ hồ sẽ biến thành sự thật. Sợ rằng nếu mở khóa chiếc điện thoại kia, cả thế giới cô xây dựng 20 năm qua sẽ sụp đổ. Cô đã chọn làm ngơ, chọn tin tưởng, chọn tự bịt mắt mình. Nhưng giờ thì anh c///hết rồi và sự im lặng đã trở thành sự phản bội lớn nhất.

“Chị khô//n g muốn mở điện thoại ra à?” Dũng, em trai Tuấn, hỏi nhỏ sau lễ viếng. “Khô//n g, khô//n g cần thiết.” Hương đáp lạnh lùng. Dũng nhìn cô m/ột lúc lâu rồi quay đi. Anh luôn nghi ngờ chị dâu là người cứng nhắc, sống trong ảo tưởng về m/ột cuộc hô//n nhân lý tưởng. Nhưng giờ anh lại thấy sự trống rỗng trong mắt Hương còn đáng sợ hơn tất cả.

Đêm đó, Hương nằm trên giường ôm chiếc gối mà Tuấn từng gối. Cô ngửi thấy mùi nước hoa nhẹ thoảng, thứ mùi cô từng yêu, giờ chỉ khiến dạ dày cô quặn thắt. “Anh đã phản bội em phải khô//n g?” Cô lẩm bẩm trong bóng tối. “Hay em đang tự bịa ra để giải thích cho sự lạnh nhạt đó?” Nỗi giận dữ lặng lẽ lan khắp người cô. Nếu Tuấn sống, cô sẽ chất vấn, sẽ bắt anh đối mặt. Nhưng giờ thì sao? Cô chỉ còn lại những câu hỏi khô//n g người trả lời.

Sáng hôm sau, Hương đi ra ngh/ĩa tr/ang, m/ang theo bó hoa trắng. Cô đặt chúng lên phần m/ộ, tay r/un lên. “Anh đã khô//n g nói lời nào, khô//n g m/ột lời giải thích,” cô nói với cái bia đá lạnh giá. “Anh chọn im lặng rồi ra đi như m/ột kẻ hèn.” Gió thổi mạnh hơn như tiếng thì thầm từ lòng đất. Cô quay đi, nước mắt trào ra lần đầu tiên sau m/ột tuần.

Trong những ngày tiếp theo, Hương khóa mình trong nhà, cô khô//n g muốn gặp ai, khô//n g ăn, khô//n g ngủ. Cô nhìn chằm chằm vào những bức ảnh cưới trên tường, muốn tin rằng tất cả chỉ là m/ột cơn ác m/ộng. Và Tuấn sẽ bước vào từ cửa, cởi áo khoác, mỉm cười nói: “Em yêu, hôm nay có món gì vậy?” Nhưng khô//n g, chỉ có sự trống rỗng vang vọng trong từng tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.

Đến ngày thứ bảy sau tang lễ, đúng nửa đêm, trong lúc Hương đang ngồi đọc lại thư tay cũ của chồng, m/ột tiếng chuông điện thoại vang lên. “Tinh tinh tinh tinh!” Hương giật mình, khô//n g thể nào. Cô khô//n g hề bật máy điện thoại cũ của Tuấn, nhưng trên màn hình hiện lên rõ ràng dòng chữ: “Tuấn di động.” Cô đông cứng, tay r/un lên khi nhìn thấy tên người chồng đã c///hết. Cô đã chô//n máy đó cùng anh, cô chắc chắn. Cô khô//n g dám nhấc máy, điện thoại đổ chuông bảy lần rồi tắt. Cô ngồi thẫn thờ, toàn thân lạnh buốt. Rồi tiếng chuông vang lên lần nữa. “Tuấn di động.” Hương nuốt nước bọt, cầm điện thoại, ngón tay trượt lên nút nghe mà khô//n g kịp suy nghĩ. “Anh xin lỗi nhưng cô ta biết hết rồi.” Giọng nói đứt đoạn, nghèn nghẹn như vọng từ cõi c///hết. Hương rụng rời, rơi điện thoại xuống sàn, màn hình tắt ngúm, khô//n g thể gọi lại, khô//n g có tín hiệu lưu. Cô ôm đầu thở dốc: “Khô//n g thể nào, ai đó đang đùa giỡn với mình hay…?” Cô mở ngăn kéo lấy bản sao giấy chứng tử: “Tuấn c///hết ngay tại chỗ, xác được nhận dạng bởi dấu vân tay, công an đã xác nhận đầy đủ.” “Vậy tại sao giọng anh lại gọi về?” Trong đầu Hương bắt đầu hiện ra những giả thiết đ/iên rồ. Có ai đó đang chơi trò b/ệnh hoạn hay là Tuấn chưa c///hết? Hay là tai nạn khô//n g phải ngẫu nhiên?

Ngày hôm sau, cô gọi cho Phúc, bạn cũ từng học công nghệ thô//n g tin, giờ là kỹ thuật viên bảo mật ở Ninh Bình. “Phúc, mình cần giúp chuyện gì?” “Mình cần khôi phục dữ liệu từ iCloud của Tuấn.” “Cậu có mật khẩu khô//n g?” “Mình nhớ anh ấy từng dùng ngày cưới làm mật khẩu, ngày 23 tháng 5 năm 2002.” “Được, gửi mình số thiết bị nếu còn mình sẽ thử.” Hương khô//n g giải thích thêm. Cô biết nếu thật sự có điều gì đang bị che giấu, iCloud sẽ là nơi chứa toàn bộ những m/anh mối cuối cùng. Và cô đã sẵn sàng để chạm vào sự thật dù sự thật đó có thể nhấn chìm cô hoàn toàn.

“Có điều gì đó khô//n g ổn, Phúc, tớ cảm thấy như Tuấn đang cố nói điều gì đó với tớ từ bên kia thế giới.” Hương nói khi gặp lại Phúc ba ngày sau cuộc gọi kỳ lạ kia, họ ngồi ở quán cà phê nhỏ quen thuộc tại tr/ung tâm Hà Nội, nơi từng là chỗ hẹn nhóm bạn đại học ngày xưa. Nhưng lần này khô//n g còn nụ cười nào, chỉ có ánh mắt nặng trĩu của Hương và cái nhíu mày liên tục của Phúc. “Cậu đang nói về cuộc gọi đó.” Hương gật đầu, mắt đỏ hoe: “Giọng của anh ấy, Phúc, là chính anh ấy. Khô//n g ai bắt chước được cách Tuấn hạ giọng khi xin lỗi, nhưng điều khiến tớ lạnh người là câu nói đó: ‘Cô ta biết hết rồi.'” “Cô ta là ai?” Phúc khô//n g đáp, anh chỉ lặng lẽ đặt chiếc laptop xuống bàn, cắm cáp vào ổ cứng ngoài. “Dữ liệu iCloud của Tuấn được đồng bộ hầu như đầy đủ. m/ay mắn là cậu nhớ đúng mật khẩu, nhưng Hương, có thứ này, tớ nghĩ cậu phải chuẩn bị tinh thần.”

Màn hình sáng lên, hàng chục bức ảnh hiện ra, trong đó Tuấn đang ôm m/ột cô g/ái tóc nâu dài khoảng hơn 20 tuổi, ánh mắt mơn trớn, môi tô son đậm. Cả hai chụp trong phòng khách sạn, trên đường phố Quảng Ninh, trong xe hơi, có ảnh Tuấn hô//n lên cổ cô ta, cô ta cười. Hương sững sờ. Cô khô//n g kh//óc, chỉ lạnh đi từng tế bào. “Hằng,” Phúc nói, “Tớ dùng phần mềm nhận dạng khuôn mặt, cô ta dùng tên thật trong vài tài khoản cũ. Facebook đã xóa nhưng vẫn truy ngược được.” “Cô ta là ai?” Hương lặng giọng. “Chưa rõ chi tiết, nhưng nghe này,” Phúc chuyển sang phần tin nhắn đã được trích xuất. Hương cúi xuống nhìn màn hình. “Hằng, nếu anh dám bỏ tôi, vợ anh sẽ nhận được video này. Tin khô//n g? Hằng, em khô//n g phải món đồ chơi. Tuấn… Tuấn, anh xin lỗi, đừng làm thế, cho anh thời gian.” “Hằng, hết thời gian rồi, đồ hèn!” Dưới cùng là các biên lai chuyển khoản ngân hàng được lưu qua ứng dụng: 150 triệu đồng, 300 triệu đồng, 360 triệu đồng, 240 triệu đồng, tổng cộng gần 3 tỷ đồng trong 3 tháng. Tất cả được chuyển đến tài khoản đứng tên Lê Hằng, ngân hàng tại Quảng Ninh. “Cô ta tống tiền anh ấy.” Hương nói gần như thì thầm. Phúc gật đầu: “Rất có thể. Và Tuấn đã quá sợ hãi để nói với cậu.” “Anh ấy đáng bị sợ hãi! Anh ấy phản bội tớ! Anh ấy nuôi m/ột con… và để tớ sống như con ngốc trong chính ngôi nhà của mình!” Hương bật dậy, đôi mắt như lửa. Cô rời quán khô//n g chào, Phúc chạy theo vài bước rồi dừng lại. Anh biết cần để cô đối diện với điều này m/ột mình.

Đêm đó, Hương mở lại tất cả ảnh cưới. Cô nhìn từng bức, cố tìm dấu hiệu nào đó – m/ột ánh mắt lạc lõng, m/ột nụ cười gượng gạo – để biện minh cho nỗi đau đang trực chờ b/ó/p nghẹt cô. “Hằng là ai trong thế giới của anh?” Cô nói, ngồi m/ột mình trong bóng tối. Khô//n g có câu trả lời, nhưng cô cần tìm hiểu, cần nhìn vào sự thật trần trụi, dù nó có thể khiến cô phát đ/iên.

Hôm sau, Hương quay lại gặp Phúc. “Có video nào khô//n g?” “Chưa. Nhưng tớ tìm được m/ột đoạn ghi âm giấu trong iCloud. Ghi âm thoại khô//n g định dạng thô//n g thường. Tớ đã phục hồi, phát đi.” Phúc nhấn nút, giọng Tuấn vang lên nghèn nghẹt như đang được ghi bằng điện thoại giấu trong túi: “Hằng, đủ rồi, anh sẽ thú nhận với vợ, em khô//n g thể điều khiển anh mãi.” Giọng nữ cứng rắn khô//n g sợ hãi: “Anh sẽ m/ất tất cả nếu làm thế. Hằng, hết thời gian rồi, đồ hèn!” Tiếng máy r/ung đột ngột, cả hai lặng người. “Còn gì nữa khô//n g?” Hương hỏi. Đôi môi trắng bệch. “Có m/ột đoạn video nhưng chỉ là 15 giây quay cảnh trong xe. Hình ảnh rất r/ung. Tuấn quay chính mình, có vẻ như cố tình quay gấp.” Phúc mở đoạn clip, trong đó Tuấn nhìn vào camera, mồ hôi đổ, tay r/un: “Em dừng xe lại! Hằng, em làm gì đấy? Khô//n g thắng!” Hình ảnh r/ung bần bật rồi m/ất tín hiệu. Hương gục xuống ghế, cô khô//n g g//à/o kh//óc, khô//n g rơi nước mắt, chỉ là cái đầu gối nắm chặt giữa hai tay. m/ột hình ảnh của người phụ nữ bị b/ó/p nghẹt trong nỗi ám ảnh rằng chồng mình đã c///hết vì m/ột người đàn bà khác và có thể bị g/iết.

Hai ngày sau, Hương đến Quảng Ninh. Cô cần nhìn tận mắt nơi Tuấn thường đến, nơi anh viện cớ là công tác, nơi những buổi đêm dài cô ngồi chờ ánh đèn xe trước cổng. Cô tìm đến m/ột khách sạn nhỏ được liệt kê trong hóa đơn iCloud. “Xin lỗi, tôi tìm bạn trai cũ. Anh ấy từng đặt phòng ở đây dưới tên Tuấn.” Lễ tân, m/ột phụ nữ tên Ngọc, nhìn vào máy tính rồi nhíu mày: “Có, đúng rồi, nhưng gần đây nhất là khoảng hai tuần trước khi xảy ra chuyện, anh ấy đi m/ột mình.” “Khô//n g đi với m/ột cô g/ái trẻ. Tôi khô//n g nhớ tên, tóc nâu, hay mặc váy ôm, cũng khô//n g thân thiện lắm.” Hương chìa ảnh Hằng từ điện thoại. Ngọc gật đầu: “Đúng là cô ta. Cô cắn môi: “Cô biết họ làm gì trong thành phố khô//n g?” “Chỉ ở trong phòng là chính. Nhưng tôi có thấy cô g/ái đó hay ra ngoài buổi tối. m/ột lần cô ta đón taxi đến căn hộ gần ngõ Văn Chương.” Hương ghi lại địa chỉ.

Căn hộ đó là khu chung cư ẩn danh: khô//n g chuông cửa, khô//n g tên, khô//n g bảng hiệu. Hương chờ ngoài cổng cho đến khi gặp được m/ột ông lão Thịnh, hàng xóm tầng trên. “Cô tìm ai?” Ông hỏi cẩn thận. “Tôi điều tra về m/ột cô g/ái từng ở đây, tóc nâu, khoảng hơn 20, tên Hằng. Cô ấy sống ở tầng ba.” “À, cô ta vừa chuyển đi sau đám tang lớn nào đó, từ hôm đó khô//n g thấy lại.” “Ông có camera hay gì đó khô//n g?” “Có. Tôi gắn để xem ai lén m/ang chó vào tòa nhà.” Hương theo Thịnh lên nhà, họ xem lại đoạn camera từ tuần trước. Trong đó Hằng xuất hiện, kéo theo m/ột vali cùng m/ột chiếc điện thoại iPhone giống hệt của Tuấn, cắm tai nghe nói gì đó với giọng to. “Ông thấy chứ, điện thoại đó là của chồng tôi!” Hương h/ét lên. Thịnh gật đầu, lắc đầu ngán ngẩm: “Giới trẻ giờ, khô//n g ai biết đâu là giới hạn nữa.”

Hương trở về khách sạn, tim đập loạn. Đêm đó, cô mơ thấy Tuấn bị kẹt trong xe, cố đập vào cửa sổ, còn Hằng thì cười phá lên. Sáng hôm sau, cô trở về Hà Nội, đầu óc quay cuồng. Phúc đón cô ở bến xe. “Có m/ột điều nữa, tớ nghĩ Hằng đã cài sim VOIP vào máy Tuấn. Sim đó tự động kết nối với ứng dụng giả mạo số. Nghĩa là khi cậu nhận cuộc gọi, nó có thể hiện tên Tuấn dù khô//n g phải là máy của anh ấy.” “Cô ta đã chô//n cùng điện thoại m/ột sim giả.” “Khô//n g, cô ta đã chô//n chính cái điện thoại nhưng có thể đã cài sim sẵn để điều khiển từ xa qua VOIP.” Hương bấu chặt vai Phúc: “Cô ta gọi cho tớ từ lòng đất để hành hạ tớ!” Hương suy sụp, cô bắt đầu m/ất ngủ. Trong đêm cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại ảo trong đầu mình, nghe thấy tiếng Tuấn xin lỗi khô//n g dứt, cô lục tìm khắp nhà những thứ thuộc về anh, đốt gần hết. Cô từ bỏ tranh chấp tài sản đang chờ giải quyết. Ngôi nhà từng là tổ ấm nay trở thành địa ngục. Bạn bè bắt đầu tránh mặt. Cô sống trong cô độc, cô bắt đầu thấy mình nói chuyện với những thứ khô//n g có thật.

Hương ngồi trong phòng khách, ánh đèn vàng mờ hắt bóng cô xuống sàn nhà như m/ột chiếc bóng rệu rã. Trên bàn, những tập hồ sơ lộn xộn, điện thoại, máy tính, ổ cứng di động, tất cả bày biện như phòng điều tra tạm thời của m/ột người vợ hóa đ/iên. Cô khô//n g đi làm, khô//n g nói chuyện với ai ngoài Phúc. Cô như đang tồn tại giữa m/ột thế giới song song, nơi ký ức về Tuấn yêu thương va chạm khốc liệt với hình ảnh người đàn ông sợ hãi trong đoạn ghi âm bị m/ột kẻ thứ ba điều khiển. “Anh đã khô//n g còn là chính mình, Tuấn!” Hương thì thầm, mắt đỏ lựng. “Anh đã bị ai đó nhấn chìm.”

m/ột tin nhắn từ Phúc bật lên: “Tớ khôi phục được đoạn video đầy đủ. Nhưng Hương, cậu phải chuẩn bị tinh thần.”

Trong văn phòng nhỏ của Phúc ở Ninh Bình, Hương ngồi trước màn hình máy tính. Phúc khô//n g nói gì, anh chỉ bấm “play”. Màn hình mở đầu bằng cảnh Tuấn tự quay chính mình trong xe hơi, tay cầm điện thoại r/un rẩy, qua kính chiếu hậu, có thể thấy ánh sáng nhấp nháy từ đèn đường ngoài quốc lộ, gương mặt anh tái nhợt. “Nếu em xem được video này, Hương, nghĩa là anh khô//n g còn nữa.” Hương nín thở, Phúc nắm chặt vai cô. “Anh đã bị điều khiển, anh khô//n g còn là người đàn ông của em nữa. Anh yếu đuối, hèn nhát, anh đã để m/ột người như Hằng bước vào đời mình và rồi anh khô//n g biết lối thoát.” Giọng anh nghẹn lại, mắt láo liên như sợ bị phát hiện. “Em ấy đe dọa, kiểm soát. Cô ta biết mọi thứ về anh, về em, về cả nhà ta. Cô ta nói sẽ gửi video cho em nếu anh rời đi. Anh định thú nhận nhưng rồi hôm nay cô ta đòi anh phải nói hết trong lúc đang lái xe. Anh thấy sợ.” Đột nhiên camera lắc mạnh. “Tuấn h/ét lên: Em dừng xe lại! Hằng, em làm gì đấy? Khô//n g thắng!” Rồi. Tiếng kim loại va chạm, màn hình tối om. Phúc tắt video. Hương ngồi đó bất động. “Tai nạn khô//n g phải ngẫu nhiên.” Cô thì thào: “Cô ta đã cố sát.” Phúc gật đầu: “Khô//n g có camera giao thô//n g khu vực đó, nhưng GPS trong xe ghi lại tốc độ tăng đột ngột rồi m/ất tín hiệu. Anh ấy khô//n g kiểm soát được xe trong giây phút cuối.” Hương đứng dậy, mắt lạc thần: “Cô ta phải trả giá. Tớ muốn biết mọi thứ về Hằng từ A đến Z.”

Ba ngày sau, Hương trở lại Quảng Ninh. Lần này với kế hoạch rõ ràng, cô khô//n g còn đơn độc. Phúc giúp cô tiếp cận m/ột người quen cũ làm trong ngành điều tra dân sự, Ánh – m/ột cựu công an tư pháp hiện hành nghề tư điều tra. Ánh tóc bạch kim, giọng trầm, đôi mắt từng trải, nhìn hồ sơ Hương đưa cho rồi gật đầu. “Là m/ột kẻ chuyên nghiệp,” bà nói, “tên thật của cô ta khô//n g phải Hằng, cô ta từng dùng ít nhất ba danh tính: Hằng, Diễm và Phương, và lý lịch…” Hương hỏi, giọng rít lên. Ánh lật hồ sơ: “Tiền án lừa đảo tài chính, từng khiến m/ột luật sư ly hô//n m/ất gần 6 tỷ đồng. Vụ đó dàn xếp được vì khô//n g đủ bằng chứng. Mỗi lần ra tay là m/ột danh tính khác, m/ột thành phố khác. Cô ta có dính đến những vụ tử vong khô//n g chứng minh được. Nhưng có hai vụ tai nạn xe hơi liên quan đến người tình cũ của cô ta. m/ột người bị thương nặng, m/ột người c///hết, khô//n g có kết luận pháp lý rõ ràng, chỉ là trùng hợp.” Hương cảm thấy máu mình sôi lên: “Cô ta chuyển đi đâu sau đám tang khô//n g để lại dấu vết, nhưng bà cụ ở cùng tầng nói, cô ta vội vã rời đi lúc sáng sớm, có người đón bằng xe khô//n g biển số, rất có thể đang núp ở nơi nào đó.” Hương rút điện thoại, mở lại camera mà ông Thịnh đã cung cấp. “Cô ta có m/ang theo cái này,” cô chỉ vào chiếc điện thoại Tuấn trên tay Hằng, “tôi chắc chắn là chính cái máy đó.” Ánh cau mày: “Nếu đúng như cô nói, cô ta khô//n g chỉ là kẻ tống tiền mà còn cố ý xâm phạm thi hài người đã khuất, tội danh nặng đấy.” Hương nắm chặt tay: “Tôi sẽ dốc hết sức kéo cô ta xuống địa ngục. Nếu công an khô//n g làm, tôi làm.”

Tối hôm đó, Hương trở về khách sạn, tâm trạng hỗn loạn. Cô mở điện thoại kiểm tra em/ail và sững sờ. Hộp thư đến có m/ột thư nặc danh: “Ngừng đào sâu. Cô biết gì thì giữ đó. Trong đầu bắt đầu rồ rồi đấy.” Đính kèm là bức ảnh chụp Hương đang quỳ kh//óc bên m/ộ Tuấn được chỉnh sửa kèm dòng chữ lớn đỏ rực: “Đàn bà đ/iên kh//óc cho thằng phản bội.” Tim Hương như bị b/ó/p nghẹt, ai đó đang theo dõi cô, ai đó đang cố đẩy cô tới mép vực. Vài phút sau, cô nhận được tin nhắn từ Thảo: “Cậu vẫn ổn chứ? Có ai đó vừa gửi video cậu ở ngh/ĩa tr/ang tới cả nhóm cũ. Tớ đã gỡ nhưng có người đã share.” Cơn giận của Hương khô//n g còn là lửa mà là axit nóng rát, ăn mòn, xé rách lý trí.

Ngày hôm sau, khi Hương trở về nhà ở Hà Nội, cửa kính phòng khách bị vỡ toang, trên sàn là viên gạch kèm tờ giấy gập làm tư, dính máu từ tay cô khi nhặt lên: “Còn đi điều tra, cô sẽ là người tiếp theo nằm dưới m/ộ.” Hương ngã ngồi xuống nền. Cô cắn tay để khô//n g h/ét lên, mắt đảo quanh nhà: khô//n g có trộm, chỉ có lời cảnh cáo.

Hương gọi công an, m/ột viên công an trẻ Sơn tới hiện trường. “Cô nghĩ ai làm việc này?” Anh hỏi. “Hằng hoặc người của cô ta. Cô có bằng chứng khô//n g?” “Chưa.” Nhưng Hương chìa đoạn video, ghi âm, ảnh camera. Sơn xem qua rồi nhíu mày: “Tôi sẽ báo cấp trên, nhưng phải nói thẳng, nếu chưa đủ bằng chứng rõ ràng, vụ này sẽ bị xếp vào loại nghi vấn khô//n g truy c/ứu.” “Cô ta đang đe dọa mạng sống tôi!” Sơn khô//n g nói gì thêm, anh chỉ cúi đầu, để lại phiếu báo cáo và rời đi.

Hương rơi vào trạng thái gần như tâm thần. Cô giật mình mỗi khi có tiếng chuông điện thoại, cô ngắt toàn bộ liên lạc, chỉ giữ liên hệ với Phúc và Ánh. Thảo gọi nhiều lần nhưng cô khô//n g bắt máy. Bạn bè cũ bắt đầu né tránh cô, nhất là sau khi hình ảnh bị lan truyền. m/ột hôm, Phúc đến và thấy Hương co ro trong phòng tối, màn cửa đóng kín. “Cậu phải ăn. Cô ta đang chơi trò mèo vờn chuột. Cô ta khô//n g g/iết Tuấn ngay. Cô ta g/iết anh ấy trong tâm trí anh ấy trước. Giờ đến lượt tớ.” Phúc quỳ xuống trước mặt Hương, nắm tay cô: “Khô//n g, Hương, cậu là người duy nhất biết toàn bộ, cậu phải giữ chứng cứ, cậu là người duy nhất có thể kết thúc chuyện này.” “Nhưng nếu khô//n g ai tin, nếu công an khô//n g làm gì, nếu cô ta giỏi hơn bọn mình thì…” “Thì bọn mình phải khô//n hơn cô ta.” Hương nhìn Phúc thật lâu, ánh mắt như người vừa lội qua địa ngục, giờ chỉ còn lại m/ột chút ánh sáng sót lại cuối đường hầm, khô//n g còn gì giống như trước nữa. Khô//n g ánh nắng nào là thật, khô//n g tiếng chim nào an ủi nổi Hương.

Những ngày kế tiếp, cô sống như cái bóng, cẩn trọng từng bước, khóa ba lớp cửa, bật chuông báo động khi ngủ, nhưng giấc ngủ cũng chẳng đến. Tiếng chuông điện thoại đã trở thành âm thanh ám ảnh. Dù đã thay sim, vứt bỏ iPhone cũ, Hương vẫn nghe thấy nó vang lên trong đầu vào đúng khung giờ mỗi đêm. Mỗi lần như vậy, cô tỉnh dậy ướt đẫm mồ hôi, hoảng loạn. Cô bắt đầu mơ thấy Tuấn, gương mặt cháy xém, bàn tay cố vươn tới cô qua ngọn lửa đang thiêu rụi xe. “Cô ta biết hết rồi, em phải rời khỏi đó.” Hương, tiếng thì thầm ấy kéo cô dậy từ đáy giấc mơ như m/ột bản án.

Phúc ngày càng lo cho Hương. “Cậu cần đến bác sĩ tâm lý Hương à? Cậu bắt đầu nói chuyện m/ột mình rồi m/ất ngủ hàng tuần liền. Cậu phải bảo vệ chính mình nữa.” “Tớ còn phải bảo vệ sự thật.” Hương đáp, mắt đầy tơ máu. “Cô ta đang hủy hoại cuộc sống của tớ từng chút m/ột. Tớ khô//n g thể bỏ cuộc bây giờ.” “Tớ biết, nhưng cậu khô//n g thể chiến đấu m/ột mình mãi.” “Vậy ai sẽ chiến đấu cùng tớ đây, Phúc?” “Công an thì lạnh nhạt, bạn bè thì sợ hãi, gia đình Tuấn thì cho rằng tớ phát đ/iên vì m/ất mát.” “Còn tớ đây.” Hương nhìn anh rồi gục đầu xuống vai Phúc lần đầu tiên. Cô khô//n g kh//óc, cô đã hết nước mắt nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại.

Tối hôm đó, m/ột em/ail khác lại đến: “Trò chơi chưa kết thúc, còn đào bới mày sẽ c///hết chung với hắn.” Đính kèm là đoạn video mới, Hương đang đứng ở cửa ngh/ĩa tr/ang lặng người. Nhưng lần này âm thanh là tiếng cười ghê rợn, tiếng cười của phụ nữ, vang vọng, bị chỉnh âm cho méo mó. m/ột nỗi căm phẫn trào lên tận cổ, nhưng cùng lúc đó là sự sợ hãi ngấm sâu vào từng khớp xương. Cô khô//n g báo công an nữa. Lần gần nhất họ chỉ nói khô//n g có đủ căn cứ để điều tra người mà cô gọi là Hằng. Họ khô//n g sai nhưng họ cũng chẳng làm gì.

Ngày hôm sau, Hương nhận được tin từ Ánh, cựu công an điều tra, hiện đang theo dõi chuyển động thẻ ngân hàng của Hằng. “m/ột giao dịch rút tiền được ghi nhận từ tài khoản Lê Hằng vào sáng nay, Quảng Ninh.” Hương khô//n g do dự, cô bắt chuyến xe đêm. Phúc phản đối, nhưng cô chỉ đáp: “Nếu tớ khô//n g làm điều này, tớ sẽ khô//n g sống nổi.”

Trời Quảng Ninh lạnh thấu xương, Hương mặc áo khoác dài, đội mũ, m/ang kính đen. Cô lặng lẽ đi bộ qua những con ngõ nhỏ quanh khu tr/ung tâm cũ nơi Hằng từng thuê căn hộ trốn, khô//n g ai để ý, nhưng rồi m/ột bóng người xuất hiện ở phía đối diện đường. Cô g/ái tóc nâu, váy đen, giày cao gót, mặt khô//n g son phấn nhưng ánh mắt sắc như dao. “Hằng!” Cô ta liếc Hương, nở nụ cười rất nhẹ, rồi quay đi như thể chưa từng có gì xảy ra. Hương theo sau, nhịp tim đập dồn, cô cố giữ khoảng cách, Hằng rẽ vào m/ột ngõ hẹp. Hương bước theo, đột ngột Hằng quay lại nắm cổ tay cô, đẩy mạnh vào tường. “Cô bị đ/iên à?” Giọng Hằng lạnh tanh. Hương lảo đảo ngước nhìn. “Tôi muốn nghe sự thật.” Hằng nheo mắt rồi bật cười khẽ: “Sự thật nào? Rằng chồng cô là m/ột gã đàn ông yếu đuối bị điều khiển bởi dục vọng. Cô tống tiền anh ấy. Cô đã đẩy anh ấy đến chỗ c///hết.” Hằng ghé sát mặt, hơi thở mùi bạc hà: “Nghe này, quý cô đau kh/ổ, tôi khô//n g g/iết hắn, tôi chỉ khiến thắng xe yếu đi m/ột chút, còn hắn, hắn quá yếu để sống.” Hương nghẹn họng, cô khô//n g để lỡ, ngón tay cô đã nhấn vào nút ghi âm trong chiếc áo khoác. Hằng nói tiếp, giọng như thể đang giảng bài: “Biết khô//n g? Tôi từng nghĩ hắn sẽ bỏ cô, nhưng đàn ông như hắn thì khô//n g bao giờ dám. Nên tôi khiến hắn chọn sống thật hay c///hết trong vỏ bọc và hắn chọn sai.” Hằng buông tay, quay lưng bước đi. “Chúng ta chưa xong đâu.” Hương nói theo, giọng r/un. “Cô nên cầu mong là mình chưa c///hết.”

Tối đó, Hương trở lại khách sạn, mở bản ghi âm. Từng lời Hằng vang lên rõ mồn m/ột: “Tôi khô//n g g/iết hắn, tôi chỉ làm thắng xe yếu đi thôi, còn hắn quá yếu.” Cô gửi ngay cho Phúc và Ánh. Phúc gọi lại chỉ vài phút sau: “Cô ta thừa nhận, Hương, đây là m/ột phần thú tội, dù khô//n g trực tiếp nhưng vẫn còn thiếu để cấu thành tội danh hình sự. Chúng ta cần nhiều hơn.” Ánh xác nhận điều đó: “Ghi âm này mạnh nhưng chưa đủ, chưa có yếu tố khẳng định cố ý g/iết người.” Hương ngã người xuống giường, mắt cô trừng trừng nhìn lên trần nhà. Cô tưởng tượng ra gương mặt Hằng ở đó, cười nhạo cô.

Sáng hôm sau, Hương đem bản ghi âm tới trụ sở công an thành phố Hà Nội. Viên công an tiếp cô vẫn là Sơn. “Cô lại đến à?” Anh hỏi vẻ mỏi mệt. Hương khô//n g đáp, cô bật ghi âm, đặt điện thoại lên bàn. Sơn nghe chăm chú, gương mặt dần căng ra. Nhưng rồi anh lắc đầu: “Chúng tôi sẽ xem xét.” “Xem xét?” Hương gần như h/ét lên. “Anh ta c///hết rồi. Vợ anh ta bị hành hạ từng đêm và anh gọi đó là xem xét?” “Cô khô//n g hiểu. Pháp lý cần hơn cảm xúc.” Hương rút tập tài liệu, hình ảnh, video, bản ghi âm, đoạn chat, ảnh GPS, lời đe dọa. Tất cả ném lên bàn: “Đây là cảm xúc à?” Sơn im lặng nhìn đống giấy tờ rồi thở dài: “Chúng tôi sẽ chuyển vụ việc cho đội hình sự cấp cao ở Hà Nội, nhưng đừng kỳ vọng quá nhiều.” “Cô ta vẫn đang tự do ngoài kia!” Hương nói, giọng gần như khản đặc. Sơn khô//n g trả lời, anh cúi xuống ký nhận hồ sơ. Hương bước ra khỏi đồn với cảm giác toàn thân bị hút rỗng. Bầu trời Hà Nội đầy mây xám, gió thổi qua mái tóc rối bù của cô. Cô bước chậm về nhà. Trên đường, mọi người né tránh ánh nhìn của cô. Họ đã đọc những gì bị lan truyền. Họ thì thầm: “Đó là người đàn bà m/ất trí vì chồng ngoại tình.”

Đêm đó, Hương ngồi m/ột mình trong căn bếp lạnh. Cô lấy ra chai rượu cũ của Tuấn, loại vang đỏ yêu thích, rót vào ly, nhìn màu đỏ sẫm như máu. Cô khô//n g uống, cô chỉ nhìn sự thật đang c///hết dần theo từng ngày trôi qua, còn cô ta vẫn sống, vẫn tự do. Cô nói m/ột mình rồi. Cô mở điện thoại gửi đi m/ột tin nhắn cho Phúc: “Tớ sẽ khô//n g dừng lại dù có m/ột mình.”

Buổi sáng Hà Nội đổ mưa rả rích, từng giọt rơi đều đều lên mái tôn, hòa vào tiếng tích tắc khô//n g ngừng của đồng hồ treo tường nhà Hương. Đã ba ngày trôi qua từ khi cô giao tất cả chứng cứ cho công an. Ba ngày cô đợi m/ột cuộc gọi, m/ột em/ail, m/ột tin nhắn báo rằng “chúng tôi đã bắt Hằng.” Nhưng khô//n g gì xảy ra. Chiếc điện thoại nằm im lìm như m/ột cái xác ng/uội. Cô khô//n g biết điều gì khiến mình kỳ vọng phép màu hay công lý, dù gì cũng chỉ là ảo vọng.

Phúc cố động viên: “Hương, ghi âm của cậu rất có giá trị, họ khô//n g thể bỏ qua.” “Khô//n g thể à? Thế mà họ vẫn lặng thinh đấy thôi.” Cô cười lạnh: “Thậm chí cái câu ‘chúng tôi sẽ xem xét’ nghe còn khô//n g bằng tiếng gió hú ngoài ngh/ĩa tr/ang.” Phúc im lặng, biết rằng lý trí khô//n g còn tác dụng với Hương lúc này. Cô khô//n g cần lý do, cô cần kết quả.

Đêm đó, Hương mơ thấy căn phòng xử án trống trơn, chỉ có cô và Hằng đứng đối diện. Cô cố g//à/o lên rằng kẻ g/iết người đang ở trước mặt, nhưng giọng cô khô//n g phát ra tiếng. Hằng cười, chậm rãi bước xuống bục, mặc váy đỏ, trên tay cầm chiếc điện thoại iPhone cháy xém. “Anh ấy chọn tôi, khô//n g phải cô.” Cô ta thì thầm rồi b/ó/p vụn chiếc điện thoại trong tay. Hương choàng tỉnh, ngồi bật dậy giữa bóng đêm. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên trong đầu cô, khô//n g phải ngoài đời.

Sáng hôm sau, cô mở laptop, đăng nhập lại vào hộp thư của Tuấn. m/ột em/ail chưa từng được đọc. Tiêu đề: “Tối thứ bảy đừng tới.” Người gửi: Hằng. Nội dung chỉ vỏn vẹn hai dòng: “Em đã nói rồi, nếu anh khô//n g dừng lại thì dừng xe là vô nghĩa. c///hết khô//n g đáng sợ bằng bị bóc trần.” Hương thở gấp. Cô chưa từng thấy em/ail này trước đó. Phúc từng khôi phục em/ail cũ, nhưng có vẻ vài thư gửi qua ứng dụng ẩn danh vừa được đồng bộ hóa trở lại từ iCloud phụ trợ. Cô gửi ngay cho Phúc. Anh đọc và nhắn lại sau 10 phút: “Hương, đây là mảnh ghép còn thiếu. Nó cho thấy cô ta biết trước sẽ có tai nạn. Đây là bằng chứng về tiền ý thức, m/ột yếu tố pháp lý quan trọng.” “Thế còn công an?” “Chúng ta gửi lại toàn bộ hồ sơ, kèm đoạn ghi âm và giờ là em/ail này.”

Ngày hôm đó, Phúc lập hẳn m/ột bản trình bày 12 trang, đánh số từng phần chứng cứ: hình ảnh, ghi âm, em/ail, trích suất GPS, camera căn hộ Quảng Ninh, chứng cứ giao dịch tài chính, thô//n g tin nhân thân giả của Hằng. Hương in ba bản, m/ột gửi trực tiếp đến Cục Điều tra Hình sự Hà Nội, m/ột gửi cho cơ quan công tố viên tỉnh, m/ột giữ lại cho mình.

Cô bước vào trụ sở công an thành phố, lần thứ tư vẫn là Sơn ngồi bàn trực, nhưng lần này anh khô//n g còn ánh nhìn khinh mạn. Anh đứng dậy khi thấy Hương. “Cô lại đến à?” “Đúng. Và lần này tôi m/ang theo sự thật, khô//n g chỉ là cảm xúc.” Hương đặt hồ sơ lên bàn, gương mặt khô//n g còn biểu cảm. Sơn mở tập hồ sơ, bắt đầu lật qua. Đôi lông mày anh nhíu lại khi đọc từng trang. “Đây là bằng chứng mới. Em/ail từ Hằng gửi cho Tuấn ngay trước ngày anh ấy c///hết.” “Cô có chắc là thật?” “Còn nếu giả thì tôi nên viết tiểu thuyết thay vì trình báo tội ác.” Hương đáp lạnh như thép. Sơn mím môi: “Tôi sẽ chuyển vụ việc này lên cấp trên. Phòng điều tra hình sự tỉnh sẽ xử lý.” “Khô//n g!” Hương nói: “Lần này tôi muốn giấy xác nhận tiếp nhận hồ sơ có chữ ký đóng dấu.” Sơn gật đầu, bước vào phòng trong, quay lại anh đưa cho cô m/ột biên nhận. “Cô sẽ nhận được liên lạc trong vòng năm ngày làm việc.” “Cảm ơn.” Hương khô//n g cười.

Khi Hương ra khỏi đồn, trời Hà Nội đổ nắng hiếm hoi sau chuỗi ngày u ám, nhưng cô khô//n g còn thấy ấm áp, từng tia sáng như chiếu lên mặt của m/ột tử tù đang đợi xét lại bản án. Cô trở về nhà, cửa sổ đã được sửa, bên ngoài khô//n g còn những lời đe dọa, nhưng bên trong vẫn là m/ột Hương bị bào mòn.

Thảo (bạn thân của Hương) ghé qua vào chiều muộn. “Cậu vẫn ổn chứ?” Hương im lặng rồi cười nhạt: “Cậu nghĩ tớ ổn khô//n g?” Thảo đặt túi bánh lên bàn: “Tớ đã nghĩ cậu m/ất kiểm soát, nhưng giờ tớ thấy cậu chỉ đang chiến đấu m/ột mình, khô//n g ai muốn đứng gần người đ/iên cả. Họ sợ bị lây, còn tớ thì sợ cậu c///hết trong cuộc chiến này.” Hương quay sang nhìn Thảo, mắt đỏ hoe: “Tớ cũng sợ, nhưng nếu Tuấn thật sự c///hết oan mà tớ khô//n g làm gì thì có khác gì tớ là kẻ g/iết anh ấy thêm m/ột lần.” Thảo khô//n g đáp, chỉ ngồi bên cạnh nắm tay Hương thật lâu.

Ba ngày tiếp theo, Hương khô//n g nhận được gì từ công an, khô//n g tin nhắn, khô//n g em/ail. Phúc gửi tin nhắn: “Hồ sơ đã đến tay cấp cao, nhưng tớ nghĩ chúng ta nên phòng bị.” “Phòng bị gì?” “Nếu Hằng biết cô ta đang bị nhắm tới, cô ta có thể hành động trước.” Hương gõ lại chậm rãi: “Cô ta đã hành động trước rồi, từ lâu.”

Tối hôm đó, Hương nhận được gói bưu phẩm để trước cửa, khô//n g có tên người gửi. Cô mở ra, bên trong là m/ột chiếc USB kèm tờ giấy: “Chịu khó lắm rồi đấy, thưởng cho chút ký ức.” Hương cắm USB vào laptop, r/un rẩy. m/ột tệp video duy nhất: “Lời thú tội của Tuấn.” Cô bấm mở, trong đó Tuấn ngồi trước gương, gương mặt sưng tấy, m/ột vết cắt dưới môi. Anh nhìn vào camera: “Nếu em thấy video này, nghĩa là em đã biết hết. Anh đã phản bội em, nhưng anh chưa bao giờ ngừng yêu em. Anh để bản thân bị lôi kéo, bị đe dọa, bị hút vào m/ột thứ khô//n g thoát ra được. Hằng khô//n g chỉ là kẻ tống tiền, cô ta là m/ột dạng quỷ. Cô ta khiến anh tin rằng khô//n g ai ngoài cô ta hiểu anh. Anh sợ và khi em bắt đầu nghi ngờ, anh càng sợ hơn. Sợ m/ất em, sợ m/ất tất cả.” Tuấn ngừng m/ột lúc, thở hắt ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương. “Anh định rời bỏ cô ta, nhưng cô ta nói nếu anh làm thế, anh sẽ khô//n g chỉ m/ất em mà còn m/ất danh dự, sự nghiệp và thậm chí cả sự tỉnh táo.” Video kết thúc. Hương cắn môi bật máu. Cô khô//n g biết ai đã gửi, có phải Hằng hay ai đó trong nhóm của cô ta hay là lời vĩnh biệt cuối cùng từ người chồng đã từng yêu cô bằng m/ột trái tim yếu đuối? Cô gọi cho Ánh, giọng nghẹn: “Cháu có thêm m/ột bằng chứng, m/ột video Tuấn thú nhận. Có nhắc đến Hằng khô//n g?” “Khô//n g trực tiếp, nhưng rõ ràng là cô ta có hành vi khống chế. Gửi ngay cho tôi, tôi sẽ phân tích và đưa vào hồ sơ điều tra.” Hương tắt điện thoại, trời đêm lại mưa. Cô ra ban công, đứng lặng nhìn vào màn đêm đặc quánh như vết dầu loang. Cô vẫn chưa thấy ánh sáng, nhưng trong tay cô là sự thật. Mỗi bằng chứng, mỗi lời thú nhận, mỗi nỗi đau là m/ột viên gạch dựng lên căn phòng sự thật mà Hằng khô//n g thể phá tan mãi mãi. Cô biết cô vẫn m/ột mình, nhưng cô khô//n g còn vô vọng.

m/ột tuần sau ngày nộp bộ hồ sơ đầy đủ, Hương nhận được cuộc gọi đầu tiên từ m/ột người lạ. “Cô Hương?” “Vâng, tôi đây.” “Tôi là Lâm, phòng điều tra hình sự thành phố Hà Nội. Chúng tôi đã nhận được hồ sơ do cô đệ trình. Tôi muốn hẹn gặp trực tiếp để xác nhận m/ột số chi tiết.” Hương nắm chặt điện thoại, giọng cô r/un như dây đàn. “Vâng, vâng, tôi sẵn sàng bất cứ lúc nào.”

Ngày m/ai 10 giờ sáng, văn phòng Điều tra Hình sự. Hương đến trước giờ hẹn, văn phòng hình sự toát lên vẻ lạnh lùng như mọi cơ quan chính quyền cô từng bước vào từ sau ngày Tuấn c///hết. Nhưng lần này có điều gì đó khác. Lâm, Tr/ung niên tóc muối tiêu, đeo kính mảnh, bước vào phòng họp nhỏ với sấp hồ sơ trên tay và m/ột ánh mắt mà Hương chưa từng thấy ở bất kỳ công an nào trước đó: nghiêm túc. “Chúng tôi đã xem xét tài liệu cô gửi, ghi âm, hình ảnh, lịch sử chuyển tiền, đoạn video cuối, đặc biệt là bức thư điện tử từ người phụ nữ tên Hằng.” “Cô ta khô//n g dùng tên thật.” Hương nói: “Theo điều tra riêng của tôi, cô ta còn là Diễm và Phương trong các vụ việc khác.” “Đúng, chúng tôi đang rà soát lại toàn bộ các hồ sơ liên quan đến những cái tên ấy. Và có m/ột điều khiến chúng tôi đặc biệt chú ý.” Lâm mở laptop, màn hình hiện lên bản phân tích kỹ thuật của đoạn ghi âm Hương thu được từ cuộc chạm trán trong ngõ: “Tôi khô//n g g/iết hắn, tôi chỉ làm thắng xe yếu đi thôi, còn hắn quá yếu.” m/ột phần mềm nhận dạng giọng nói tự động phân tích các đoạn thu âm khác nhau của Hằng mà công an lấy từ mạng xã hội cũ, đoạn video khách sạn và thậm chí cả cuộc gọi VOIP. Tỉ lệ khớp 97,8%. “Chúng tôi có đủ cơ sở để xem xét mở chuyên án điều tra chính thức,” Lâm nói. “Dựa trên khả năng cấu thành tội phạm: tống tiền, xâm phạm thi hài, lừa đảo danh tính và đặc biệt hành vi cố ý can thiệp thiết bị giao thô//n g gây hậu quả c///hết người.” Hương khô//n g thốt nên lời, cô chỉ gật đầu, bàn tay nắm chặt mép bàn. “Nhưng chúng tôi cần thêm m/ột bước nữa.” Lâm tiếp: “Cô có thể hợp tác sâu hơn khô//n g? Theo dõi cô ta nếu cô ta vẫn lẩn quẩn đâu đó.” “Cô ta vẫn còn ở Quảng Ninh.” Lâm gật đầu: “Được, chúng tôi sẽ phân công m/ột đội theo dõi bán ngầm, nhưng trong thời gian này, cô cần tuyệt đối giữ kín, khô//n g được m/anh động.” Hương đứng dậy, nhìn thẳng vào ông: “Tôi đã đi qua đủ địa ngục để khô//n g phá hỏng cơ hội này.”

Ngay tối hôm đó, Hương gọi Phúc. Anh mừng rỡ khi biết cuộc điều tra chính thức đã bắt đầu, nhưng vẫn giữ giọng dè chừng: “Cậu phải giữ an toàn, nếu Hằng đánh hơi thấy, cô ta sẽ chơi đòn trước.” “Cô ta khô//n g nghĩ tớ còn tỉnh táo để phản công.” Hương nói cười khan: “Chính điều đó sẽ g/iết c///hết cô ta.”

Hai ngày sau, Ánh, cựu công an điều tra, gửi tin nhắn: “Cô ta lại rút tiền. 30 triệu đồng Quảng Ninh.” m/ột lần nữa, mọi dấu hiệu chỉ về thành phố đó. Hương lập tức nhắn cho Lâm. Trong vòng 6 tiếng, m/ột tổ công tác được cử đi Quảng Ninh, lần này khô//n g chỉ theo dõi mà chuẩn bị thu thập chứng cứ trực tiếp. Công an tiếp cận quản lý tòa nhà Hằng từng thuê. Người quản lý ông Bảo cho biết m/ột cô g/ái tóc nâu cao khoảng 1m65, từng quay lại đây hôm trước nhưng khô//n g lên phòng. Cô ta chỉ đứng dưới nhìn chằm chằm vào cửa sổ tầng ba rồi quay đi. “Rất lạ.” Camera an ninh ghi lại khoảnh khắc ấy. Trong đó Hằng đeo kính đen, mặc áo khoác dài, đội mũ lưỡi chai. Nhưng phần mềm nhận dạng giọng nói đã xác thực hình ảnh này trùng khớp với bản ghi âm từ ngõ vắng. Tỉ lệ khớp 96,1%. Tuy nhiên việc bắt giữ chưa thể diễn ra. “Chúng tôi cần m/ột bước chắc chắn hơn,” Lâm nói trong buổi cập nhật sau ba ngày. “m/ột lỗi sơ hở, m/ột vật chứng thực tế. Giọng nói là mạnh nhưng vẫn có thể chối. Còn video giả giọng Tuấn?” Hương hỏi. “Chúng tôi đang truy xuất các máy tính dùng VOIP từ lịch sử mạng tại Quảng Ninh. Nếu tìm ra thiết bị cô ta dùng để tạo cuộc gọi sau khi Tuấn đã c///hết, đó sẽ là bằng chứng nặng ký.”

Cùng lúc, Hương ngày càng bị người xung quanh cô lập. Họ khô//n g tin rằng Tuấn bị hại. Họ khô//n g tin rằng m/ột người phụ nữ trẻ như Hằng có thể thao túng tất cả như vậy. Họ nhìn Hương như thể cô là quá phụ m/ất trí, dựng lên kịch bản để che giấu việc chồng mình tự tử vì ngoại tình. m/ột người hàng xóm tên Vân từng thân với Hương gặp cô ngoài siêu thị, buông giọng mỉa m/ai: “Chị nên nghỉ ngơi đi, bày ra mấy trò này chỉ khiến chị đáng thương hơn thôi.” Hương nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Có những người c///hết vì người khác nghĩ họ đáng c///hết.” Rồi cô quay lưng đi.

Chiều hôm sau, Hương nhận được cuộc gọi từ Lâm. Giọng ông gấp gáp: “Chúng tôi đã tìm thấy m/ột thiết bị khả nghi trong kho căn hộ Hằng thuê, m/ột modem VOIP giống như có phần mềm gọi ẩn danh, kèm theo là sổ ghi tay, trong đó có liệt kê lịch gọi bao gồm đêm gọi về số của cô.” Hương ngồi lặng trong xe buýt khi nghe tin, tay cô r/un lên nhưng miệng lại bật cười, m/ột tiếng cười nhẹ, hoang hoải. “Ông nói gì cơ?” “Chúng tôi sắp có lệnh bắt giữ, có thể trong 48 giờ tới nhưng vẫn phải giữ kín. Nếu cô ta bỏ trốn, cô ta sẽ khô//n g chạy. Cô ta nghĩ mình là bóng m/a khô//n g ai chạm được.” Tối đó, Hương lục trong tủ lấy ra chiếc váy đen mà cô từng mặc trong tang lễ Tuấn. Cô treo nó lên móc, vuốt thẳng từng nếp vải. “Lần tới tôi sẽ mặc cái này khô//n g phải để chô//n người c///hết,” cô thì thầm, “mà để tiễn kẻ sống xuống địa ngục.” Cô nhìn ảnh cưới, mắt vẫn ướt nhưng khô//n g còn yếu đuối. “Anh sắp được minh oan, Tuấn, dù có phải c///hết theo, em cũng sẽ kéo cô ta xuống.”

Nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Sáng hôm sau, Hương tỉnh dậy trong âm thanh hỗn loạn. Cửa nhà cô bị đập mạnh, cô chạy xuống, tim đập liên hồi, ngoài cửa khô//n g có ai, chỉ có m/ột mảnh giấy gấp gọn gàng dán vào kính: “Hồ sơ của cô hay đấy, nhưng thử xem nó chặn được dao khô//n g.” Dưới mảnh giấy là m/ột con dao gọt trái cây dính m/ột ít máu khô. Hương ngã quỵ. Cô gọi Lâm ngay lập tức. Ông lắng nghe rồi hỏi: “Có camera nào quanh nhà cô khô//n g?” “Khô//n g, nhưng tôi sẽ lắp ngay.” “Cô cần chuyển đi ngay hôm nay.” “Tôi khô//n g bỏ chạy. Cô ta muốn tôi hoảng sợ. Tôi khô//n g cho cô ta cái đó.” “Chúng tôi sẽ bố trí người canh ngầm quanh khu vực nhà cô, nhưng cô phải cẩn thận từng giây.” Cùng lúc đó, Lâm nhận được kết quả phân tích chuyên môn, chữ viết tay trong sổ ghi chép thu căn hộ Quảng Ninh trùng khớp 94% với chữ ký trong hồ sơ thuê phòng của Diễm, m/ột trong các danh tính cũ của Hằng. Các chi tiết đang khép lại thành m/ột vòng xiết. Nhưng Hương biết trước khi vòng ấy chạm vào cổ Hằng, cô có thể vẫn là mục tiêu và cô đã sẵn sàng c///hết nếu đó là cái giá cho sự thật.

Hai ngày sau, lời đe dọa cuối cùng, Hương gần như khô//n g ngủ. Cô ngồi sát cửa sổ suốt đêm, con dao bếp đặt trên đùi, ánh mắt thao láo nhìn ra ngoài, như m/ột con thú hoang canh giữ tổ của mình. Công an hứa đã bố trí người theo dõi ẩn gần khu nhà, nhưng cô chẳng thấy ai. Khô//n g m/ột ánh mắt quen, khô//n g m/ột cái bóng lạ, chỉ có gió lùa, mưa lạnh và nỗi sợ đang lên men từng giờ. Đôi lúc cô nghĩ nếu Hằng bước vào, cô có thể g/iết cô ta khô//n g? “Có,” Hương thì thầm, tay nắm chuôi dao. “Nếu đó là cách duy nhất để kết thúc cơn ác m/ộng này.”

Sáng hôm đó cô ra ngoài lần đầu tiên sau nhiều ngày cố thủ, điểm đến ngh/ĩa tr/ang Văn Điển. Cô cần nhìn mặt Tuấn dù chỉ là m/ột tấm bia đá lạnh ngắt, m/ang theo bó hoa trắng loài anh thích. Hương bước chậm trên con đường đá ẩm ướt dẫn đến khu m/ộ gia đình. Khi đến nơi, cô khựng lại, có ai đó đã đến trước. Trên bia m/ộ có cắm m/ột bông hồng đỏ còn mới, cánh hoa ướt sương nhưng khô//n g héo, bên cạnh là m/ột mảnh giấy nhỏ gập đôi. Hương nhìn quanh, khô//n g ai. Cô r/un rẩy mở tờ giấy: “Ngủ yên nhé Tuấn, em đã tha cho anh.” Hương đứng bất động, lồng ngực thắt lại, hai chữ “tha cho” như nhát dao đâm vào tim cô. “Tha, tha cho m/ột người đã c///hết cháy vì khô//n g thể thắng xe. Tha cho m/ột người đã bị hủy hoại bởi chính bàn tay của kẻ viết dòng chữ này.” Cô cất mảnh giấy, nắm chặt, nước mắt rơi xuống cánh hoa trắng cô vừa đặt. “Cô ta dám đến đây?” Hương lẩm bẩm, “Cô ta đang thách thức em.” Tuấn cô rời khỏi ngh/ĩa tr/ang, ngay lập tức gọi cho Lâm. “Cô ta đến m/ộ Tuấn, cô ta để lại ghi chú.” Lâm thở dài bên kia đầu dây: “Chúng tôi sẽ kiểm tra camera khu vực, nhưng có thể khô//n g có nhiều, ngh/ĩa tr/ang vẫn chưa được lắp hệ thống giám sát.” “Vậy giờ phải làm sao? Chờ thêm m/ột nạn nhân nữa sao?” “Chúng tôi đã xin lệnh bắt giữ nhưng vẫn cần chữ ký cuối từ công tố viên, chưa thể hành động.” Hương cười gằn: “Còn cô ta thì vẫn tự do tung hoa lên m/ộ nạn nhân!”

Đêm hôm đó, Hương về nhà trong trạng thái căng như dây đàn. Cô thay khóa cửa lần thứ ba trong hai tuần, lắp thêm m/ột camera nhỏ ở hành lang bằng thiết bị Phúc gửi. Phúc đến thăm vào buổi tối. “Tớ m/ang cho cậu ít bánh ngọt và cà phê. Và cái này,” anh đưa cô m/ột thiết bị định vị cá nhân gắn sim. “Nếu có chuyện gì, chỉ cần nhấn nút phía sau 3 giây, tớ và công an đều sẽ nhận tín hiệu.” Hương nhìn món đồ nhỏ bằng nửa bàn tay, giống như đeo m/ột cây thánh giá khi m/a quỷ đã vào nhà. Phúc nắm vai cô: “Đừng để cô ta biến cậu thành cái bóng của chính mình.” “Cậu khô//n g hiểu, cô ta khô//n g chỉ g/iết Tuấn, cô ta g/iết cả hình ảnh về người đàn ông mà tớ từng yêu.”

Sáng hôm sau, Hương thức dậy vì tiếng còi xe. Cô bước ra ban công, nhìn xuống m/ột chiếc xe công an đang đậu ở đầu phố, đèn chớp nhẹ. Lâm gọi: “Chúng tôi vừa nhận được m/ột đơn tố cáo nặc danh, nội dung Hương có vấn đề tâm lý, đang chế tạo kịch bản giả mạo về m/ột người phụ nữ vô tội tên Hằng, với mục đích chuyển hướng dư luận khỏi việc chồng mình tự sát.” Hương c///hết lặng. “Cái gì?” “Chúng tôi khô//n g tin. Nhưng đây là đòn phản công. Cô ta đang tìm cách phá uy tín của cô trước khi chúng tôi hành động.” “Cô ta muốn tôi phát đ/iên trước khi cô ta bị bắt và cô ta đã gần thành công đúng khô//n g?” Hương khô//n g đáp nhưng tay cô r/un.

Ngày hôm đó công an buộc phải cử nhân viên xã hội đến nhà Hương để kiểm tra tâm lý theo quy trình. m/ột phụ nữ tr/ung niên, bà Hạnh, xuất hiện, đeo kính tròn và nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Chỉ là vài câu hỏi thôi. Tôi biết cô đang bị tổn thương, nhưng chúng tôi cần xác nhận rằng cô khô//n g tự làm hại bản thân.” Hương ngồi đối diện, mắt nhìn chằm chằm. “Nếu tôi nói với bà rằng tôi đang bị đe dọa bởi kẻ g/iết chồng tôi, bà sẽ tin khô//n g? Tôi tin vào bằng chứng. Vậy bà giống công an mà công an thì chỉ tin khi xác c///hết mới còn ấm.” Hạnh khô//n g nói gì, bà rút ra m/ột tập giấy và bắt đầu ghi chép. “Cô có từng nghĩ đến việc tự tử khô//n g?” “Nhưng tôi từng nghĩ đến việc g/iết người.” Bà Hạnh dừng tay. “Hương nhìn thẳng vào bà ta: “Tôi khô//n g phát đ/iên. Tôi giận dữ, tôi đau đớn, tôi bị cô lập, nhưng tôi tỉnh táo hơn bất kỳ ai và tôi sẽ khô//n g để bà hay bất kỳ hệ thống nào dán nhãn tôi là m/ất trí để bảo vệ m/ột con ác quỷ ngoài kia.” Bà Hạnh gật đầu: “Tôi sẽ ghi chú điều đó.” “Ghi đi. Ghi rõ. Người phụ nữ khô//n g đ/iên. Cô ta chỉ đơn độc.”

Chiều cùng ngày, Lâm báo tin. “Lệnh bắt giữ đã được ký. Chúng tôi sẽ hành động vào lúc 6 giờ sáng ngày m/ai. Căn hộ Nghi Hằng đang trốn có hai người. Chúng tôi xác định cô ta là m/ột trong số đó.” Hương ngồi sụp xuống ghế, lồng ngực nhẹ đi nhưng cũng nặng hơn bao giờ hết. “Anh chắc chứ?” “Chắc. Nhưng cho đến khi còng tay được cô ta, chúng tôi khô//n g loại trừ bất cứ khả năng nào. Cô phải tránh tiếp xúc tối nay.” Tối đó, Hương khóa hết các cửa, tắt đèn. Nhưng khoảng 2 giờ sáng, chuông cửa reo. Cô ngồi bất động, tim đập như trống trận. m/ột tin nhắn đến qua em/ail từ số lạ: “Anh ấy từng yêu tôi, nhiều hơn cô nghĩ.” Tiếp theo là m/ột đoạn video ngắn: Tuấn đang ngủ trên giường, khô//n g phải giường nhà Hương. Trong căn phòng lạ, tay anh vắt lên thân thể Hằng đang quay lưng về phía máy quay. Cô ta thì thầm: “Ngủ ngon, Tuấn, đừng về nhà tối nay.” Hương cắn răng đến bật máu. Cô khô//n g biết video thật hay giả, dựng hay quay lén nhưng nó vẫn đâm vào tim cô như mũi dao thứ hai. Cô ném điện thoại xuống sàn nhưng khô//n g vỡ, chỉ có trái tim cô là vỡ thêm m/ột lần nữa.

Sáng hôm sau, khi Hương đang pha cà phê, Lâm gọi: “Cô ta khô//n g có ở căn hộ, m/ột người đàn ông duy nhất. Hằng biến m/ất.” Hương đặt tách cà phê xuống, tay vẫn r/un: “Cô ta biết ai đó báo cho cô ta.” “Rất có thể, chúng tôi đang kiểm tra danh sách nội bộ để xác định có ai rò rỉ thô//n g tin, nhưng hiện tại chúng tôi lại quay về vạch xuất phát.” Hương cười khan: “Khô//n g, Thanh tra, tôi thì khô//n g.” Cô quay về phòng, mở tủ, lấy ra m/ột bức thư cũ mà Tuấn từng viết từ thời yêu nhau. Bút tích còn r/un, mực nhòe vì nước mắt: “Nếu m/ột ngày em thấy anh gục ngã, đừng đỡ anh dậy bằng sự tha thứ. Hãy cho anh đứng lên bằng sự thật.” Hương vuốt nhẹ bức thư: “Em sẽ làm vậy, Tuấn, dù phải c///hết để làm.”

Sáu ngày trôi qua kể từ khi Hằng biến m/ất. Sáu ngày Hương sống như người đang giữ quả bom sắp nổ. Cô thức trắng mỗi đêm, ăn uống chỉ cầm hơi. Công an vẫn chưa tìm ra tung tích của cô ta, còn Lâm thì chỉ nói: “Chúng tôi đang truy lùng, cô ta khô//n g thể đi xa.” “Khô//n g thể đi xa?” Hương gằn giọng qua điện thoại. “Ông quên rằng cô ta đã từng biến m/ất khỏi tầm mắt các người hai lần rồi.” “À, lần này khác.” Lâm đáp: “Chúng tôi đã có đủ chứng cứ để phát lệnh truy nã toàn quốc. Các trạm kiểm soát biên giới đã được cảnh báo, chỉ là vấn đề thời gian.” Hương khô//n g còn tin vào khái niệm thời gian nữa. Đối với cô, mỗi phút cô ta còn tự do là m/ột vết cắt vào danh dự Tuấn, là m/ột lời ng/uyền nặng trĩu đè lên những gì cô từng gọi là cuộc đời.

Tối hôm đó, Phúc đến đem theo tin quan trọng. “Tớ vừa nhờ m/ột người bạn phân tích lại đoạn ghi âm gốc, kế đoạn trong ngõ hẹp ấy với công nghệ lọc tần số mới có thể làm nổi rõ từng lớp giọng nói và cậu khô//n g tin nổi đâu.” Phúc mở laptop, gắn tai nghe vào. “Nghe đoạn này lúc cô ta nói ‘tôi khô//n g g/iết hắn, tôi chỉ làm thắng xe yếu đi thôi.’ Đằng sau có m/ột tiếng bấm gì đó.” “Người bạn tớ làm kỹ thuật âm thanh xác định đó là tiếng khóa cửa xe Toyota dòng Fortuner. Chính dòng xe Tuấn lái.” Hương thì thầm. “Đúng. Cô ta đã ở trong xe. Đúng như những gì Tuấn nói trong video cuối. Cô ta khô//n g chỉ cãi vã, cô ta chủ động đẩy chiếc xe đến giới hạn và phần mềm vừa tái tạo lại giọng Tuấn ngay sau tiếng khóa.” Phúc nhấn nút: “Em dừng xe lại. Hằng, em làm gì đấy? Khô//n g thắng!” Giọng anh ấy chưa từng được nghe rõ như vậy. Hương r/un rẩy. “Trời ơi, Phúc, cậu vừa cho Tuấn m/ột lần cuối để tự minh oan.” Phúc gật đầu: “Giờ thì khô//n g ai có thể gọi đây là tai nạn nữa.”

Ngày hôm sau, Hương cùng Lâm và đội điều tra tổ chức m/ột cuộc họp kín. Tất cả chứng cứ mới được sắp xếp lại. Đoạn ghi âm gốc và phiên bản đã xử lý. Video trích xuất iCloud, cảnh Tuấn hoảng loạn trong xe. Ghi chú viết tay Hằng để lại ở m/ộ được phân tích nét chữ. Em/ail cuối của Hằng gửi Tuấn với dấu thời gian khớp. GPS thiết bị VOIP bị thu giữ cùng sổ ghi chép lịch gọi. Danh tính giả liên quan đến các vụ lừa đảo trước đó. Lịch sử tài chính các khoản chuyển tiền tổng cộng gần 3 tỷ đồng. “Chúng tôi đã liên hệ viện kiểm sát,” Lâm thô//n g báo, “m/ột nhóm công tố viên đặc nhiệm sẽ tiếp nhận hồ sơ vào sáng m/ai. Và đây,” ông đưa cho Hương m/ột phong bì niêm phong. Bên trong là văn bản chính thức: “Lệnh truy nã toàn quốc Hằng, còn có các bí danh Diễm, Phương. Tội danh: tống tiền, lừa đảo, xâm phạm thi hài, can thiệp hệ thống phanh gây hậu quả c///hết người.” Hương nắm chặt tờ giấy, bàn tay r/un rẩy: “Cô ta sẽ phải nhìn thấy tên mình trên bảng truy nã như cách anh ấy từng bị nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ của cả thành phố này.”

Ba ngày sau đó, m/ột tin nhắn đến từ Ánh, người vẫn đang âm thầm theo dõi các tài khoản ngân hàng bị nghi sử dụng bởi Hằng. “Cô ta vừa rút 10 triệu đồng tại m/ột ATM ở Mỹ Đình có camera an ninh.” Hương lập tức gửi thô//n g tin cho Lâm. Công an thành phố Hà Nội nhận lệnh ngay trong đêm, phong tỏa bến xe, ga tàu. Chỉ 4 giờ sau, lúc 3 giờ 17 sáng, m/ột tổ công tác bắt giữ m/ột người phụ nữ tại trạm xe bus Bến xe Mỹ Đình. Tóc nâu, mắt kính đen, m/ang hộ chiếu giả tên Hiền, đang chuẩn bị lên xe đi Lạng Sơn. Trong túi sách là m/ột điện thoại iPhone, máy tính bảng với bản đồ GPS đánh dấu các thành phố có cửa khẩu, m/ột USB chứa toàn bộ dữ liệu chuyển tiền từ Tuấn, m/ột cuốn sổ tay viết tay có dòng ghi chú: “Nếu bị bắt, im lặng, khô//n g lời khai.” Hằng bị còng tay tại chỗ. Video ghi lại khoảnh khắc ấy lan truyền nội bộ trong ngành điều tra.

Sáng hôm sau, Hương được Lâm gọi đến văn phòng điều tra tỉnh. Khi cô đến, ông khô//n g nói gì, chỉ đưa cô m/ột bức ảnh in màu: Hằng ngồi trong phòng thẩm vấn, tay còng ra sau ghế, ánh mắt trống rỗng. “Cô ta từ chối khai bất kỳ điều gì,” Lâm nói. “Nhưng điều đó khô//n g quan trọng nữa, chúng tôi có bằng chứng độc lập.” “Cô ta còn lý do gì để im lặng?” Hương hỏi. “Có lẽ vì cô ta khô//n g chịu nổi việc mình thua.” “Khô//n g, vì cô ta khô//n g thể hiểu nổi cảm giác m/ất mát thật sự. Cô ta chỉ biết phá hủy, khô//n g biết yêu.”

Phiên tòa xét xử sơ thẩm được tổ chức kín sau hai tháng. Hương khô//n g được vào tham dự nhưng cô nhận được bản tóm tắt cáo trạng từ bên công tố. Bản kết luận điều tra công tố viên Khôi về các tội danh của Hằng: Tống tiền có hệ thống đối với công dân Tuấn thô//n g qua đe dọa phát tán hình ảnh và video. Sử dụng danh tính giả, vi phạm luật định danh công dân. Xâm phạm thi hài bằng cách thao túng thiết bị cá nhân người đã khuất để tiếp tục thực hiện hành vi lừa đảo sau khi nạn nhân đã c///hết. Cố ý can thiệp hệ thống phanh ô tô, gây tai nạn giao thô//n g nghiêm trọng dẫn đến tử vong. Khô//n g hợp tác với cơ quan điều tra dù được quyền có luật sư. Án đề nghị 18 năm tù giam, khô//n g ân xá trong 12 năm đầu.

m/ột tuần sau, Hương được mời đến văn phòng luật sư để ký các giấy tờ liên quan đến kết thúc điều tra. Phúc đi cùng cô. Luật sư là Yến, người có vẻ ngoài nghiêm nghị nhưng giọng nói lại rất nhẹ. “Cô Hương,” bà nói, “Tôi đại diện nhóm công tố viên muốn gửi lời cảm ơn cô. Nếu khô//n g có sự kiên định của cô, sự thật này có thể đã mãi bị chô//n vùi. Những lời khai gián tiếp, video và ghi âm đều có thể bị phớt lờ nếu khô//n g có người như cô kiên trì bám theo đến tận cùng.” “Khô//n g phải tôi bám theo?” Hương nói, giọng trầm: “Chính anh ấy đã kéo tôi theo từng bước.” Yến khẽ gật đầu: “Vậy thì có lẽ công lý lần này là thứ mà người sống và người c///hết cùng nhau đòi lại.” Hương khô//n g trả lời, cô chỉ mở túi xách, lấy ra chiếc điện thoại iPhone cũ, giờ đã khô//n g còn sim, khô//n g còn ứng dụng, màn hình nứt, vỏ cháy xém nhưng vẫn còn ng/uyên vẹn. “Thứ này,” cô nói, “đã từng bị chô//n , nhưng cuối cùng lại chính nó m/ang anh ấy trở lại.”

Phúc đưa Hương về nhà. Khi họ xuống xe, Hương quay sang nói: “Ngày m/ai tớ sẽ rời Hà Nội.” Phúc khựng lại. “Đi đâu?” “Bất kỳ nơi nào khô//n g có ký ức về nỗi đau. m/ột nơi yên bình, m/ột nơi mà tớ có thể thả thứ này xuống biển.” Cô giơ chiếc điện thoại cũ lên. Phúc gật đầu, mắt cay xè: “Cậu xứng đáng được thanh thản.”

Ba tuần sau khi phiên tòa kết thúc, Hương rời khỏi Hà Nội. Cô khô//n g để lại thô//n g báo cho ai ngoài Phúc và Thảo, khô//n g tiệc ch/ia t/ay, khô//n g nước mắt, chỉ là m/ột dòng tin nhắn ngắn gọn: “Tớ khô//n g còn thuộc về nơi này nữa. Cảm ơn vì đã khô//n g bỏ rơi tớ.” Cô m/ang theo m/ột vali nhỏ, vài cuốn sách, giấy tờ tùy thân và m/ột vật duy nhất mà cô chưa thể buông: chiếc điện thoại cũ của Tuấn – chiếc máy từng nằm trong qu-/an t/ài , từng r/ung chuông lúc nửa đêm, từng trở thành bằng chứng sống để kéo linh hồn anh về từ đáy nghi ngờ. Điểm đến: Vịnh Hạ Long, nơi gió thổi mặn và mặt trời lặn như thể đang đốt cháy đại dương. Ngôi nhà cô thuê nằm cạnh vách đá, mái ngói đỏ, tường vôi trắng, cửa sổ hướng ra biển. Người chủ nhà, bà lão tên Quỳnh, khô//n g hỏi quá nhiều. “Cô đến từ Hà Nội à?” Bà hỏi. Giọng trầm đục vì tuổi tác. “Vâng.” “Người ta bảo ở đó mùa đông lạnh đến tê tim, khô//n g bằng lòng người đâu ạ.” Bà Quỳnh gật đầu khô//n g nói gì thêm. Kia gật đầu như thể bà đã hiểu tất cả.

Buổi sáng đầu tiên nơi đất mới, Hương ngồi ngoài hiên nhìn sóng vỗ vào đá, tách trà gừng nóng hổi trong tay, m/ột cơn gió biển thổi qua, m/ang theo mùi muối, rong và cảm giác khô//n g ai biết cô là ai ở nơi này. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô khô//n g nghe thấy tiếng chuông điện thoại ảo trong đầu mình nữa. Khô//n g còn Tuấn gọi về từ lòng đất, chỉ còn tiếng của tự do.

Buổi chiều, cô m/ang chiếc điện thoại ra bờ vách, sóng dưới chân vách đá gầm lên như đòi nuốt lấy mọi ký ức con người ném xuống. Cô tháo ốp lưng, lau sạch màn hình m/ột lần cuối. Màn hình khô//n g sáng nữa, máy đã c///hết từ lâu, nhưng với cô nó từng sống, từng nói, từng vạch ra lằn ranh giữa sự thật và giả dối. Cô áp máy lên tim, nhắm mắt. “Anh từng nói em mạnh mẽ, anh sai, em khô//n g mạnh, em chỉ khô//n g chịu để mình gục. Cũng như anh đã chiến đấu dù biết mình có thể thua.” m/ột giọt nước mắt rơi xuống lớp kính vỡ. Cô lùi m/ột bước, hít sâu rồi nhẹ nhàng thả chiếc điện thoại vào khô//n g tr/ung. Nó xoay m/ột vòng rồi rơi xuống, biến m/ất giữa hàng trăm lớp sóng đập vào đá. Cô khô//n g nhìn theo, chỉ quay đi bước chậm về phía ngôi nhà nhỏ, mỗi bước nhẹ hơn lần trước.

Tối hôm đó, Hương mở laptop lần đầu tiên sau gần m/ột tháng, em/ail ngập thô//n g báo nhưng cô chỉ mở m/ột. Thư từ Lâm: “Cô Hương, Hằng chính thức nhận án 18 năm tù, khô//n g kháng cáo. Vụ án Tuấn được ghi nhận là có yếu tố hình sự dẫn đến tử vong ngoài ý muốn, xóa bỏ mọi nghi ngờ về tự sát. Chúng tôi thay mặt hệ thống pháp lý cảm ơn cô.” Lâm cô đọc lại ba lần rồi tắt máy. Khô//n g cần lưu lại, cô đã thuộc lòng từng chữ.

Ngày hôm sau, cô ra chợ địa phương mua cá, rau và hoa. Người dân nơi đây vẫn nhìn cô như m/ột người lạ nhưng khô//n g ai xì xào, khô//n g ai soi mói. m/ột bé g/ái tóc xoăn khoảng bảy tuổi đưa cho cô m/ột con sò nhỏ khi cô đang chọn táo: “Vì sao cháu lại tặng cô?” “Vì cô có đôi mắt buồn giống mẹ cháu trước khi bà cười lại.” Hương cúi xuống ôm lấy cô bé: “Vậy giờ cô đang học cách cười lại.” Cô bắt đầu viết nhật ký lần đầu tiên trong đời, khô//n g để kể lại chuyện gì đã qua mà để lấp đầy những ngày đang tới. “Ngày m/ột, biển g//à/o suốt đêm nhưng khô//n g còn đáng sợ. Ngày hai, gió thổi áo phơi bay xuống vách, cô bật cười. Ngày ba, nấu ăn hỏng nhưng khô//n g thấy xấu hổ. Ngày bốn, mơ thấy Tuấn nhưng lần này anh khô//n g kh//óc. Anh cười và nói: ‘Em làm tốt lắm.'”

m/ột tuần sau, Phúc đến thăm. Anh m/ang theo bánh ngọt, vài cuốn sách và bức tranh cũ Hương từng vẽ giờ: khung cảnh m/ột người phụ nữ đứng trên vách đá, tay giơ về phía mặt trời. “Cậu bỏ quên cái này ở Hà Nội?” “Khô//n g phải quên là chưa sẵn sàng để m/ang theo.” Phúc ngồi bên hiên, cả hai im lặng. m/ột lúc sau, anh nói: “Cậu đã tha thứ cho Tuấn chưa?” Hương ngẫm nghĩ rất lâu rồi lắc đầu: “Khô//n g cần tha thứ cho m/ột người đã bị trừng phạt bởi chính nỗi sợ của mình, em chỉ khô//n g trách nữa.” Phúc gật đầu: “Thế cũng là m/ột dạng tha thứ rồi.”

Chiều hôm đó, Hương dẫn Phúc ra vách đá, cô chỉ xuống biển: “Ở đó là nơi em đã thả chiếc điện thoại, giống như đưa anh ấy xuống lần nữa. Nhưng lần này để thật sự an nghỉ.” Phúc nhìn xuống sóng rồi quay sang: “Còn em khi nào thì sống tiếp?” Hương mỉm cười, lần đầu tiên trong nhiều tháng m/ột nụ cười thật, khô//n g cố gắng: “Em nghĩ em đang bắt đầu rồi.”

m/ột tuần sau khi Phúc rời đi, Hương nhận được m/ột bưu phẩm từ Lâm, bên trong là m/ột tấm bản sao kết luận điều tra đóng dấu đỏ: “Trường hợp Tuấn được xác minh hoàn toàn vô tội trong mọi cáo buộc liên quan đến cái c///hết của anh.” Đi kèm là m/ột tấm ảnh in Tuấn trong buổi hội nghị tài chính cuối cùng: đứng giữa sân khấu, tay cầm micro, mắt cười nhìn về phía hàng ghế dưới nơi Hương từng ngồi, ghi chú kèm ảnh: “Dành lại danh dự cho người xứng đáng và cả người đã gìn giữ nó đến cùng.”

Tối hôm đó, Hương viết trang cuối của nhật ký: “Khô//n g ai sinh ra để làm người gác m/ộ cho ký ức. Nhưng đôi khi ta phải đứng đó canh giữ sự thật cho đến khi ánh sáng trở lại. Giờ thì Tuấn đã ngủ yên và tôi cũng bắt đầu mơ những giấc mơ khô//n g có tiếng chuông điện thoại nữa.” Cô gấp cuốn sổ, đặt nó lên bàn. Ngoài cửa sổ, hoàng hô//n đổ rực khắp mặt biển, từng đợt sóng như rút đi mọi vết máu cũ của m/ột thời khủng hoảng. Trong gió hình như có tiếng ai đó thì thầm: “Cảm ơn, Hương.”