in

Anh Chỉ Cần Em, Kh/ông Cần Con Của Em” – Đêm T/ân H/ôn Chồng Mới Thì Thầm

Kh/ông khí mùa xuân dịu nhẹ len qua ô cửa sổ nhỏ, chạm nhẹ lên má Hương như lời chúc ngủ ngon. Lễ cưới vừa kết thúc vài giờ trước, một buổi tiệc nhỏ ấm cúng, chỉ người thân, vài bạn bè thân thiết, ánh nến, vang đỏ, váy ren trắng và đôi mắt ngập nước của cô dâu tuổi 32. Hương kh/ông nghĩ mình sẽ mặc váy cưới lần nữa. Lần đầu với cha của Tuấn là một nỗi đau thầm lặng. Lần này cô đã nghĩ đó là một khởi đầu mới.

Trong căn phòng ngủ rộng, ánh đèn vàng ấm dần tắt. Hương nằm nghiêng về phía cửa sổ, tay cô mân mê mép ga trải giường, tim vẫn còn đập rộn ràng từ những dư âm của một ngày trọng đại. Bàn tay của Dũng vòng qua e/o cô, k/éo cô sát lại. “Em mệt kh/ông?” Anh thì thầm, hơi thở phả nhẹ vào gáy Hương. Cô lắc đầu, “Kh/ông, chỉ là vẫn chưa quen.” “Vì Tuấn à?” Hương chớp mắt, quay đầu lại, gương mặt Dũng ẩn trong bóng tối, chỉ còn đường nét mũi và cằm hiện lên nhờ ánh đèn đường hắt qua rèm. “Em nghĩ nó cũng cần thời gian.”

Dũng kh/ông trả lời ngay, tay anh luồn vào tóc cô, vuốt chậm rãi như dỗ dành. Rồi anh thì thầm, giọng nhẹ như tiếng gió luồn qua khe cửa: “Anh chỉ cần em, kh/ông cần con của em.” Hương sững lại, tay cô ngừng động. Anh vẫn tiếp tục dịu dàng như đang đọc một câu thơ: “Chúng ta bắt đầu từ đầu, kh/ông cần mang the/o bóng của người cũ hay đứa nhỏ ấy.” Một khoảng lặng dài, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc ở phòng khách vọng vào. Hương kh/ông quay lại, cô nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt. Dũng r/úc sát cô hơn, đặt một nụ h/ôn lên gáy: “Anh nói vậy vì y/êu em, vì anh muốn em toàn vẹn, kh/ông chia sẻ, kh/ông vướng víu.” Hương kh/ông đáp, cô k/éo chăn lên vai, nắm chặt lấy nó như một hàng rào vô hình. Trong lòng cô, một điều gì đó rạn ra, nhẹ nhưng s/ắc, kh/ông phải vết cắt lớn, chỉ là vết rạn âm thầm nhưng đã bắt đầu.

Dũng áp mặt vào lưng cô, như kh/ông nhận ra kh/ông khí trong phòng đã lạnh đi rõ rệt. “Ngủ đi, ngày mai chúng ta có cả một đời để bắt đầu.” Hương nhắm mắt, nhưng trong bóng tối, nước mắt cô rơi xuống gối, lặng lẽ và kh/ông tiếng động.

Sáng hôm sau, ánh nắng ấm dọi qua cửa kính. Hương thức dậy muộn hơn thường lệ. Mùi cà phê và trứng ốp la lan khắp căn hộ. Dũng đang đứng trong bếp, áo sơ mi trắng xắn tay, miệng huýt sáo khe khẽ. “Chào cô dâu.” Anh cười đặt lên bàn một tách cà phê sữa. Hương mỉm cười k/éo ghế ngồi, nhưng trong lòng vẫn còn dư âm của lời thì thầm đêm qua.

Anh cắt miếng bánh mì, vừa ăn vừa nói: “Anh có suy nghĩ một chút, hay là gửi Tuấn về quê vài tuần? Ở thành phố kh/ông tốt cho nó.” Hương nhìn anh: “Quê nào?” “Chỗ bà chị họ của em ấy ở Vĩnh Yên, kh/ông xa, kh/ông khí tốt, trẻ con cần thiên nhiên. Ở đây nó toàn dính lấy cái điện thoại.” “Tuấn kh/ông dùng điện thoại mấy đâu.” Cô cười gượng, cố giấu đi sự chùng xuống nơi đáy mắt. Dũng nhún vai: “Thì chỉ là ý kiến. Anh nghĩ em nên suy nghĩ nghiêm túc. Để nó đi vài tuần, chúng ta cũng cần thời gian riêng.” Hương nắm chặt tay quanh ly cà phê. Anh tiếp: “Anh kh/ông gh/ét nó. Nhưng em biết mà. Đây là cuộc h/ôn nhân đầu của anh. Anh cũng cần học cách làm cha. Nhưng nếu lúc nào nó cũng ở giữa thì anh với em sẽ kh/ông bao giờ thực sự là vợ chồng.” Cô kh/ông trả lời. Một lần nữa, cô thấy mình im lặng vì chưa biết nói gì hay vì s/ợ câu trả lời của chính mình.

Buổi chiều, Hương đón Tuấn từ trường về. Cậu bé sáu tuổi chạy ra khỏi cổng, tóc rối bù, áo có vết mực tím trên ngực. Hương quỳ xuống đón con vào lòng, h/ôn lên trán. “Con có vẽ hôm nay kh/ông?” Cô hỏi, tay sửa lại quai ba lô. Tuấn gật, lôi từ cặp ra một tờ giấy gấp làm bốn. “Cô giáo Vân bảo con vẽ nhà của con.” Hương mở ra, một mái nhà xiêu vẹo, mặt trời cười toe toét. Bên dưới là ba người: một phụ nữ tóc dài, một bé trai đang nắm tay cô và một hình tròn méo mó đứng xa xa. “Ai đây?” Cô chỉ vào người đứng riêng lẻ. Tuấn đáp lí nhí: “Chú Dũng, nhưng con vẽ chú hơi xấu.” Hương bật cười, vuốt tóc con: “Kh/ông sao, ai cũng bắt đầu bằng hình tròn mà.”

Tối đó, Tuấn ngủ sớm. Cậu bé ôm chú gấu bông cũ, món đồ chơi từ khi còn ba tuổi. Hương ngồi bên giường ngắm con ngủ, hơi thở con đều đều, tay vẫn ôm chặt con gấu. Dũng bước vào, tay cầm ly vang. “Ngủ rồi à?” Hương gật. Anh đứng cạnh nhìn Tuấn một lúc: “Trông nó cũng ngoan.” “Con còn nhỏ, sáu tuổi mà.” Anh gật gù rồi xoay sang Hương: “Vậy em nghĩ sao về chuyện Vĩnh Yên? Anh có thể gọi cho chị ấy hỏi?” Hương nhìn xuống con trai, khẽ lắc đầu: “Để em suy nghĩ thêm.” Dũng thở dài nhưng kh/ông nói gì thêm. Anh ra khỏi phòng để lại mùi rượu vang nhè nhẹ lửng lơ trong kh/ông khí.

Đêm hôm đó Hương kh/ông ngủ được. Cô bước ra ban công khoác thêm áo len. Thành phố về đêm vẫn còn ánh đèn vàng từ những con phố nhỏ. Xe cộ thưa dần. Tiếng nhạc từ đâu đó vang vọng, một bản guitar cổ điển. Cô nhớ tới Thảo, bạn thân thời đại học, một phụ nữ độc thân sống ở Ninh Bình, chưa từng kết h/ôn. “Đừng lấy ai chỉ vì cô đơn,” Thảo từng nói như vậy, “Thà có một mình trong hòa bình, còn hơn hai người trong câm lặng.” Hương nhắn cho Thảo: “Em vừa cưới xong nhưng thấy lòng mình trống rỗng.” Kh/ông có hồi âm, đã khuya. Cô quay vào phòng, nhìn Tuấn qua khe cửa. Cậu bé trở mình vẫn ôm gấu bông. Dũng ngủ say, ngáy nhẹ. Hương đứng giữa hai cánh cửa, một bên là đứa con bé nhỏ của mình, một bên là người đàn ông cô vừa cưới. Và lần đầu tiên cô cảm thấy mình đang bị k/éo về hai hướng. Một vết rạn nhỏ thôi nhưng rõ ràng.

“Em nuông chiều nó quá.” Hương – câu đó được lặp đi lặp lại như một điệp khúc trong những ngày đầu sau h/ôn lễ. Dũng kh/ông nói to, kh/ông tức giận, anh luôn nói bằng giọng đều đều, nhẹ như thể đang đưa ra một nhận xét khách quan. Nhưng mỗi lần anh nói vậy, Hương đều thấy lồng ngực mình chùng xuống. Tuấn thì vẫn thế, sáu tuổi, mảnh khảnh, nhút nhát và bám mẹ.

Một buổi chiều khi Hương tan làm về nhà sớm, cô thấy Tuấn đang ngồi dưới sàn phòng khách, mắt đỏ hoe, hộp màu nước mở toang bên cạnh. Màu lam và đỏ trộn lẫn, loang lổ trên sàn gạch. “Sao con kh/óc ?” Cô quỳ xuống lau tay cậu bé. Tuấn kh/ông trả lời. Cậu bé chỉ nhìn vào thùng rác gần đó. Hương cúi lại thấy những cây bút màu gãy đôi, đầu cọ lem nhem bị nh/ét vào túi ni lông. “Con kh/ông dọn nên chú vứt,” Tuấn lí nhí. Hương nhíu mày. Dũng đang trong bếp rót rượu. “Anh vứt hộp màu của nó à?” Anh nhún vai: “Toàn đồ cũ, bẩn, dính ra cả sàn.” “Nhưng nó đang dùng mà.” “Hương, em muốn dạy nó cái gì? Bừa bộn, kh/óc nhè và được tha thứ mỗi lần chỉ vì nó nhỏ? Nó phải học cách chịu trách nhiệm. Trên đời này kh/ông ai chờ ai dọn đống lộn xộn của mình.” Hương muốn nói gì đó, nhưng Tuấn đã đứng dậy, lặng lẽ ôm lấy gấu bông rồi đi về phòng. Căn hộ yên lặng hơn bao giờ hết.

Tuần kế tiếp, Hương bắt đầu để ý những thay đổi nhỏ. Chiếc xe đồ chơi màu cam Tuấn y/êu thích biến mất. Cô hỏi cậu bé, bảo: “Chú bảo nó hỏng rồi, chú vứt.” Cô lục trong thùng rác kh/ông thấy, trong thùng đồ cũ cũng kh/ông có. Tấm tranh Tuấn vẽ hai mẹ con tre/o ở cửa tủ lạnh kh/ông còn nữa. Hương hỏi Dũng, anh chỉ nói: “Anh lau tủ, giấy bị rách rồi. Lần sau…” Hương thấy mảnh giấy bị xé làm ba, nh/ét phía sau kệ sách. Khi đối mặt anh, Dũng chỉ mỉm cười: “Nó phải học cách kh/ông gắn bó quá mức với đồ vật.”

Một buổi chiều thứ sáu, Hương đưa Tuấn ra công viên. Tuấn im lặng suốt quãng đường. Khi cô hỏi, cậu bé chỉ trả lời nhỏ: “Con kh/ông muốn về nhà.” “Tại sao?” “Chú Dũng kh/ông thích con?” Hương nắm tay con: “Kh/ông phải đâu, con y/êu. Chú chỉ chưa quen thôi. Người lớn cũng cần thời gian như con mà.” Tuấn kh/ông nói gì thêm, nhưng khi ngồi trên xích đu, cậu bé lẩm bẩm một mình: “Nếu con tàng hình thì chú sẽ vui.” Hương như có ai t/át một cái thật mạnh.

Cô kể chuyện đó với Hằng, bạn thân từ thời phổ th/ông, hiện là giáo viên mầm non ở Đông Anh. Hằng đã từng gặp Tuấn vài lần. “Thằng bé rất nhạy cảm,” Hằng nói, giọng đanh lại. “Nó kh/ông khó bảo, chỉ là s/ợ làm người khác buồn. Nếu em kh/ông để ý, nó sẽ rút vào trong luôn.” Hương ngồi trên ban công, tay cầm ly trà nguội. “Chị nghĩ anh ấy có ý xấu à?” Hằng im lặng rồi nhẹ nhàng: “Chị kh/ông biết nhưng chị từng thấy kiểu người đó. Họ kh/ông cần h/ét lên, kh/ông đ/ánh đập, chỉ cần tước dần đi cảm giác an toàn của đứa nhỏ.” Chị nói như Dũng đang cố bắt đầu bằng những thứ nhỏ: hộp màu, đồ chơi, những lời nói tưởng vô hại, nhưng cứ lặp lại mãi thì sẽ ăn sâu vào đầu một đứa trẻ.

Tối đó, Tuấn giật mình dậy giữa đêm. Hương nghe tiếng gọi khẽ: “Mẹ ơi!” Cô bật đèn chạy vào phòng con. Tuấn ngồi co rúm trên giường, gối ướt sũng. “Con đ/ái dầm rồi.” Giọng cậu bé r/un. Hương k/éo con vào lòng vỗ về: “Kh/ông sao, lâu lắm rồi mới như vậy mà.” “Con mơ thấy chú giận rồi chú ném con gấu đi.” Hương nuốt khan. “Gấu còn đây mà, kh/ông ai lấy được đâu. Mẹ hứa.” Tuấn nắm chặt con gấu rách, vùi đầu vào ngực mẹ. Tim Hương đập loạn. Cô biết điều gì đó đang đi lệch khỏi đường ray.

Hôm sau, cô quyết định ở nhà cả ngày lấy cớ bị cảm. Lúc giữa trưa, khi Dũng đi làm, Hương kiểm tra phòng con kỹ lưỡng. Trong ngăn k/éo, cô tìm thấy một tệp tranh, hầu hết là hình mẹ và con. Một vài bức vẽ thêm một người đàn ông đứng xa, mặt mũi kh/ông rõ ràng, mắt luôn là hai chấm đen trũng xuống. Một bức khiến cô lạnh sống lưng: Hương đứng sau song sắt, tay đưa ra nhưng kh/ông chạm tới Tuấn đang đứng bên ngoài, tay vươn ra, mặt đầy nước mắt. Cô ngồi bệt xuống sàn, ôm đầu. Kh/ông ai đ/ánh Tuấn, kh/ông có vết bầm, kh/ông ai h/ét, kh/ông ai đập bàn, nhưng một đứa trẻ đang co lại từng ngày trước mắt cô.

Cuối tuần, Dũng mua một bộ đồ chơi lắp ráp mới: “Nó tập tư duy logic.” Anh nói giọng hồ hởi. Hương hơi bất ngờ. Tuấn ngồi trên thảm mở hộp nhưng ngón tay r/un nhẹ. “Khi nào lắp xong thì được ăn kem.” Dũng nói, ngồi khoanh chân cạnh cậu bé. “Nếu con kh/ông lắp được thì sao?” Tuấn hỏi. Dũng cười: “Thì kh/ông kem. Người thất bại thì kh/ông có phần thưởng.” Hương ngồi bên bàn ăn nhìn cảnh đó mà thấy nghẹn ở cổ.

Buổi tối khi cô rửa chén, Tuấn lặng lẽ tới gần thì thầm: “Mẹ, mai con có thể ăn kem kh/ông? Con đã cố rồi.” Cô quay lại, lau tay, ôm con: “Được chứ. Kh/ông ai lấy mất niềm vui của con đâu.” Trong một lần hiếm hoi, Hương nói với Dũng: “Em nghĩ con đang chịu áp lực, nó s/ợ anh.” Dũng nhíu mày: “Anh có đ/ánh nó kh/ông?” “Kh/ông.” “Nhưng kh/ông nhưng gì cả.” Giọng anh bỗng rắn lại. “Em đang ảo tưởng vì mặc cảm mẹ đơn thân. Em nhìn cái gì cũng như thể ai đó sắp hại con. Anh kh/ông phải kẻ thù.” “Em kh/ông nói anh là kẻ thù.” “Vậy thì đừng biến anh thành người ngoài. Em kh/ông thể muốn có gia đình rồi lại dựng rào xung quanh thằng bé.” Hương cắn môi kh/ông nói gì thêm, nhưng trong lòng câu nói ấy kh/ông tan đi. “Đừng biến anh thành người ngoài.” Có lẽ Dũng chưa từng thực sự ở bên trong.

Tuấn bắt đầu ít nói hơn. Cậu bé kh/ông còn hỏi chuyện trường học, kh/ông khoe tranh, kh/ông nhờ mẹ kể chuyện buổi tối. Hương cảm nhận rõ khoảng cách ngày một lớn giữa con trai và thế giới xung quanh. Một tối khi đi làm về trễ, cô thấy Tuấn ngồi thu mình trong góc bếp, ôm chú gấu rách. “Con ngồi đây làm gì vậy?” “Chú nói con làm phiền khi chú xem tin tức, con kh/ông muốn bị mắng nữa.” Hương ôm con, mắt cay xè, nhưng khi Dũng bước vào, cô chỉ mỉm cười gượng gạo, kh/ông nói gì – lại một lần im lặng. Một lần nữa cô buông tay khỏi điều đáng ra phải giữ thật chặt.

Hương phát hiện ra vết bầm vào một sáng thứ tư. Tuấn đang thay áo để chuẩn bị đến trường thì cô nhìn thấy dấu xanh tím nhạt ở bắp tay trái, rõ ràng như ai đó đã nắm chặt trong lúc tức giận. “Tuấn, tay con bị sao vậy?” Cô hỏi. Bước tới gần, cậu bé giật mình rồi che vội bằng ống tay áo. “Kh/ông sao đâu mẹ.” “Con té à? Ở trường hay ở nhà?” Tuấn cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Con lấy điều khiển khi chú đang xem tivi, chú nắm tay con mạnh nhưng kh/ông phải đ/ánh.” Hương ngồi xuống, nâng tay con lên xem kỹ. Dấu vết chưa quá nặng, nhưng hình ngón tay lờ mờ hiện rõ. Một cái nắm vừa đủ để làm đau nhưng kh/ông gãy, kh/ông rách, vừa đủ để kh/ông để lại chứng cứ rõ ràng.

Dũng bước ra khỏi phòng ngủ đúng lúc, anh mặc sơ mi đen, cà vạt màu xám, tay cầm cặp tài liệu. “Em đang làm gì đấy?” Anh hỏi. Hương đứng lên: “Tuấn nói, anh nắm tay nó mạnh hôm qua.” Dũng nhướng mày, cười khảy: “Nó tưởng tượng rồi. Có hôm còn bảo em đ/ánh nó nữa cơ mà. Em biết nó hay làm trò để gây chú ý mà.” Hương im lặng. Anh tiến lại gần, h/ôn lên trán cô: “Đừng để những chuyện nhỏ nhặt phá hỏng ngày của em.” Rồi anh cúi xuống nhìn Tuấn: “Chúc may mắn ở trường. Cố gắng ngoan vào nhé.” Tuấn kh/ông trả lời, cậu bé rụt lại, mặt cụp xuống. Hương nhìn the/o Dũng cho đến khi cửa đóng lại, rồi cô ngồi phịch xuống ghế, lồng ngực trống rỗng.

Tối đó, sau khi Tuấn ngủ, Hương lấy từ trong cặp con ra một sấp giấy vẽ. Cô đã từng hay làm vậy, xem tranh của con để đoán hôm đó nó vui hay buồn, nhưng lần này cô thấy một bức tranh khiến mình nghẹn họng. Trong tranh có một người phụ nữ đứng sau song sắt như đang ở tù. Tay cô ấy vươn ra qua khe sắt nhưng kh/ông ai nắm lấy. Bên ngoài là một cậu bé đang kh/óc , tay giơ lên tới nhưng còn một khoảng cách lớn giữa hai người. Màu s/ắc toàn là xám và đen, kh/ông có mặt trời, kh/ông có hoa, kh/ông có gì ngoài những đường gạch dày và nét vẽ rối loạn. Hương ngồi xuống sàn, hai tay r/un lên. Cô nhớ từng lời của Hằng, nhớ ánh mắt của Tuấn khi cậu bé hỏi: “Nếu con tàng hình thì chú sẽ vui.” Làm sao một đứa bé sáu tuổi có thể vẽ được một sự cô đơn đến như vậy? Cô muốn h/ét lên nhưng ngôi nhà đã yên ắng. Tuấn đang ngủ, Dũng đang tắm. Hương gấp tranh lại giấu vào ngăn k/éo tủ áo của mình.

Ngày hôm sau, khi đón Tuấn ở trường, cô gặp cô giáo Vân, người dạy lớp cậu bé. “Hương, Vân nói Tuấn mấy hôm nay hơi lạ.” “Là sao ạ?” “Nó kh/ông cười như trước, ít chơi với bạn. Giờ giải lao thường ngồi một mình hoặc vẽ. Có lần tôi hỏi thì nó nói ở nhà phải im lặng để mẹ được vui.” Hương khựng lại. “Cô nghĩ có chuyện gì kh/ông?” Vân nhìn cô, giọng nhỏ đi: “Tôi kh/ông muốn xen vào chuyện gia đình, nhưng nếu chị thấy cần chia sẻ, tôi luôn sẵn lòng.” Hương gật đầu: “Cảm ơn cô, tôi sẽ để ý thêm.”

Trong bữa tối, Tuấn gần như kh/ông động đũa. Dũng nói: “Con trai, đàn ông phải ăn đầy đủ để lớn chứ kh/ông ai thích thằng bé gầy yếu đâu.” Tuấn rụt vai. “Con kh/ông đói vì…” “Chưa con ăn kh/ông hết phần. Cô giáo báo rồi, hay là em tập cho nó ăn kiểu kỷ luật đi. Hương kh/ông thể nuôi một thằng nhóc thành công chúa.” Hương đặt dao nĩa xuống, giọng dịu nhưng dứt khoát: “Tuấn là một đứa trẻ, Dũng. Nó kh/ông phải lính.” Anh bật cười: “Anh chỉ nói sự thật. Em là mẹ kiểu này thì hại nó cả đời.” Hương im lặng. Cô liếc nhìn con trai, cậu bé đang bấu lấy mép bàn, tay r/un nhẹ.

Cuối tuần, Thảo, bạn đại học của Hương, ghé thăm. Cô sống ở Ninh Bình, lâu rồi mới về Hà Nội. “Chào Tuấn.” Thảo cúi xuống ôm lấy cậu bé. “Con còn nhớ cô kh/ông?” Tuấn nép sau lưng mẹ, gật đầu nhẹ. Hương pha trà, cả ba ngồi ở phòng khách. Dũng kh/ông có ở nhà. Thảo nhìn quanh khẽ hỏi: “Em ổn chứ?” Hương cười gượng: “Vẫn vậy. Tuấn kh/ông vui.” “Em biết.” Thảo đặt tay lên tay Hương. “Có điều gì kh/ông ổn phải kh/ông?” Hương kh/ông đáp nhưng đôi mắt đã lạc hướng nhìn về phía phòng con.

Tối đó khi Thảo đã về, Dũng hỏi: “Bạn em nhìn anh lạ lắm.” “Cô ấy hay vậy mà.” “Cô ta sống một mình, chẳng hiểu gì về làm cha mẹ.” Hương kh/ông nói, cô chỉ lặng lẽ dọn đống ly trà. Dũng tiến tới thì thầm bên tai: “Anh y/êu em, nhưng nếu em để ai phá hoại giữa chúng ta thì đừng trách anh kh/ông báo trước.” Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt Dũng bình thản kh/ông một gợn sóng.

Hương bắt đầu để ý mỗi lần Dũng chạm vào Tuấn kh/ông phải cú đ/ánh, chỉ là những cú chạm nhẹ như đặt tay lên vai, xoay mặt con khi con lơ đãng, nhấc cậu bé khỏi ghế khi kh/ông ăn nhanh, nhưng từng cái một đều có vẻ quá mạnh. Tuấn kh/ông kh/óc , nhưng mỗi lần như vậy, cậu bé rụt người lại như thể học được cách co cơ tự vệ. Hương hỏi con một lần nữa: “Nếu có chuyện gì khiến con buồn, hãy nói với mẹ.” Tuấn nhìn cô, mắt mở to, nghiêm túc: “Mẹ sẽ tin con chứ? Nếu con kể chú làm con s/ợ…” Tim cô thắt lại. “Dĩ nhiên rồi.” Cậu bé gật đầu nhưng kh/ông nói gì thêm. Hương biết con chưa tin hoặc từng tin nhưng kh/ông còn nữa.

Một đêm, Hương thức dậy giữa khuya vì khát nước. Khi đi ngang phòng khách, cô thấy ánh đèn hắt từ khe cửa phòng Tuấn. Cô hé cửa nhìn vào, Tuấn đang vẽ, ngồi dưới sàn, đầu cúi, lưng cong lại. “Con chưa ngủ à?” Tuấn giật mình, vội giấu bức tranh sau lưng, nhưng Hương đã nhìn thấy – một lần nữa là người phụ nữ sau song sắt. Lần này với những vết nước mắt màu xanh chảy dài. Hương ngồi xuống cạnh con: “Con thấy cô ấy là ai?” Cậu bé thì thầm: “Là mẹ.” “Vì sao mẹ ở sau song?” “Vì mẹ kh/ông nghe con nói.” Hương ôm con vào lòng, mặc kệ nước mắt tràn ra. Lần đầu tiên cô cảm thấy s/ợ chính mình, s/ợ sự im lặng, s/ợ việc bao che, s/ợ vì đã kh/ông đủ nhanh, kh/ông đủ mạnh, nhưng nỗi s/ợ kh/ông giúp được gì trừ khi bắt đầu bằng hành động.

Hà Nội bước vào tháng ba với những cơn gió lạnh bất thường. Buổi sáng, trời trong nhưng chiều xuống nhanh và đêm thì buốt lạ thường. Trong căn hộ tầng ba, Hương ngồi ôm điện thoại, gác chân lên chiếc ghế nhỏ, mắt lướt qua email từ Dũng: “Đặt phòng xong rồi, Lý Sơn ba ngày hai đêm, chúng ta sẽ bắt đầu như một cặp vợ chồng thực sự.” Cô mỉm cười nhẹ, dù tâm trạng kh/ông hoàn toàn bình yên, Hương vẫn cố nghĩ rằng một chuyến đi riêng sẽ giúp mọi thứ khá hơn. Chỉ cần ba ngày, Tuấn có thể ở lại với Ngọc, chị họ cô, người mà cậu bé khá quý mến.

Nhưng tối hôm đó Tuấn lên cơn sốt, mặt đỏ bừng, trán hầm hập, mắt nhắm nghiền khi Hương bế lên kiểm tra. “Chắc là cảm. Hôm qua nó dầm mưa lúc về,” cô thở dài. Dũng vừa vào nhà, cởi áo khoác, chau mày nhìn cảnh tượng trước mặt: “Chuyến đi thì sao?” Hương ngẩng lên: “Em nghĩ phải hoãn lại thôi.” “Lại nữa.” Giọng anh thấp xuống. “Tuần trước là buổi diễn văn nghệ, tháng trước là sinh nhật nó. Em định bao giờ mới có thời gian cho chồng em?” Hương dịu giọng: “Tuấn b/ệnh thật mà Dũng.” Anh kh/ông trả lời ngay, anh chỉ đứng đó nhìn cô đặt khăn ướt lên trán con rồi nói lạnh tanh: “Lúc nào nó cũng là cái cớ. Chẳng phải em cần một người đàn ông à?” Câu nói rơi xuống như một giọt axit gặm nhấm vào nơi mềm yếu nhất trong tim Hương. Cô quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh. “Đừng nói vậy trước mặt con,” cô thì thầm. Dũng hừ một tiếng rồi bước vào phòng, sập cửa lại sau lưng. Tuấn kh/ông mở mắt, nhưng bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay cô. Hương cảm nhận rõ ràng cậu bé đã nghe.

Sáng hôm sau, Tuấn vẫn sốt. Hương gọi điện xin nghỉ làm, hầm một nồi cháo gà rồi mang vào phòng. Cậu bé nằm co ro ôm chú gấu vải quen thuộc. “Mẹ đây, ăn một chút nhé.” Cô khẽ nói. Tuấn lắc đầu: “Con kh/ông đói.” “Chỉ vài thìa thôi.” Cậu bé vẫn kh/ông mở miệng. Hương đặt tô cháo xuống, vuốt nhẹ mái tóc dính bết mồ hôi. “Con nghe được tối qua hả?” Tuấn kh/ông trả lời, nhưng mắt cậu bé long lanh. “Mẹ, xin lỗi, chú Dũng kh/ông thích con.” “Kh/ông phải vậy.” “Chú nói con lại kiếm cớ.” Hương cứng người: “Kh/ông phải lỗi của con. Tuấn là người lớn sai, kh/ông phải con.” Cậu bé quay mặt vào tường, tay ôm gấu chặt hơn. Hương ngồi đó thật lâu, lòng như có ai dày xéo từng tấc.

Tối hôm đó, trong bữa cơm, Dũng cố nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Anh xin lỗi vì nói hơi quá hôm qua, anh chỉ thất vọng thôi.” Hương kh/ông nói gì. “Em hiểu mà phải kh/ông? Mình là vợ chồng, chúng ta cần thời gian riêng.” “Tuấn kh/ông thể mãi chen giữa.” Hương ngẩng lên: “Nó là con trai em, Dũng. Kh/ông phải một cái bàn mà anh muốn dẹp đi lúc nào cũng được.” “Em đừng quá khắt khe. Anh cố hiểu nhưng em cũng phải đứng giữa kh/ông nghiêng hẳn về bên nào.” “Con em sáu tuổi, nó kh/ông đòi hỏi nhiều, chỉ cần được yên ổn.” Dũng chống tay lên cằm, nhìn cô một lúc: “Em biết anh từng định có con với người khác kh/ông? Nhưng rồi cô ấy phá thai, còn em thì mang the/o một đứa kh/ông phải của anh, đừng bắt anh y/êu nó như con ruột ngay được.” Hương đặt mạnh thìa xuống bàn: “Anh kh/ông cần y/êu nó như con ruột, nhưng phải tôn trọng nó như một con người.” Tuấn ngồi bên cạnh lặng thinh. Cậu bé nhìn đĩa thức ăn mà kh/ông chạm tới.

Những ngày sau, kh/ông khí trong nhà trở nên nặng nề như thể có một lớp sương mù dày đặc kh/ông tan nổi. Tuấn đi học sớm, về nhà là lặng lẽ chui vào phòng, kh/ông còn hỏi Hương những câu ngây ngô như trước, kh/ông đòi mẹ kể chuyện, kh/ông đòi ôm khi ngủ. Hương cố khơi gợi: “Con học gì hôm nay?” Tuấn nhún vai: “Bình thường.” “Cô giáo khen con vẽ đẹp mà.” “Con kh/ông thích vẽ nữa.” Cô giật mình. Tuấn mà kh/ông thích vẽ thì như mặt trời kh/ông mọc. “Vì sao?” “Kh/ông có gì.” Hương thấy rõ ràng có gì đó bên trong con đang héo đi từng chút.

Một buổi chiều, Ngọc, chị họ Hương, ghé qua mang ít bánh bông lan. Tuấn vẫn nhớ chị, chạy ra ôm. “Trời ơi sao gầy quá vậy Tuấn?” Ngọc bẹo má. Cậu bé cười méo mó rồi chạy vào phòng. Ngọc nhìn Hương cau mày: “Em kh/ông ổn.” Hương rót trà, kh/ông giấu được vẻ mỏi mệt: “Chị từng nói gì khi em báo cưới anh ấy?” “Chị bảo đừng vội, nhưng em y/êu. Ai mà nghe lời khi đang cần chỗ dựa.” Hương gục đầu xuống tay: “Giờ em thấy mình đang đ/ánh đổi mọi thứ.” Ngọc đặt tay lên vai cô: “Nếu Tuấn kh/ông còn cười thì cái gì em giữ lại cũng vô nghĩa.” Hương nhắm mắt, nước mắt tràn ra.

Đêm hôm đó, Hương tỉnh dậy vì khát nước. Khi đi ngang phòng Tuấn, cô dừng lại. Cánh cửa khép hờ, cậu bé ngồi trên giường, mắt mở to trong bóng tối, ôm chú gấu rách. “Mẹ?” Tuấn thì thầm. “Con chưa ngủ sao?” “Con s/ợ.” “s/ợ gì?” “Con mơ thấy mẹ biến mất ở sau cánh cửa. Con gọi mãi mà mẹ kh/ông quay lại.” Hương bước tới, trèo lên giường k/éo con vào lòng: “Mẹ sẽ kh/ông đi đâu hết, mẹ luôn ở đây.” “Nhưng chú nói mẹ cần sống cho mình, kh/ông thể sống vì con mãi.” Hương nghẹn họng. Đó là điều Dũng từng nói cô nhớ rõ trong một lần tranh cãi khi Tuấn kh/ông có nhà. Cô kh/ông ngờ anh lại nói điều đó trước mặt con. “Chú sai rồi,” cô khẽ nói. “Mẹ là mẹ của con và mẹ sẽ kh/ông bao giờ để ai đẩy con ra khỏi cuộc đời mẹ.” Tuấn r/úc vào lòng cô, tay vẫn nắm lấy chú gấu bông. “Mẹ đừng tin chú ấy nữa nhé.” Hương kh/ông trả lời, nhưng trong lòng một tiếng nứt vang lên rõ ràng.

Tối hôm sau, Dũng bước vào phòng khách, thấy Hương đang chải tóc cho Tuấn. Anh dừng lại, khoanh tay trước ngực: “Em định quay lại làm mẹ đơn thân toàn thời gian à?” Hương ngẩng lên: “Đừng nói kiểu đó trước mặt con.” “Anh chỉ hỏi vì dạo này anh thấy rõ em kh/ông còn là vợ anh nữa, chỉ là một người mẹ sống trong nhà chồng.” Tuấn rụt người, cúi mặt. Hương nắm chặt bàn tay: “Dũng, anh đang làm mọi thứ tệ hơn. Hay là anh ‘cạn đường’ em như con em ‘cạn đường’ chúng ta.” Sự im lặng k/éo dài đến nghẹt thở, rồi Hương bế Tuấn lên, kh/ông nói một lời, bước vào phòng ngủ và khóa cửa lại. Đêm đó, cô kh/ông ngủ. Tuấn nằm trong lòng cô, yên lặng như một con mèo con bị dọa s/ợ quá mức. Hương vuốt tóc con thì thầm: “Kh/ông ai được làm con s/ợ nữa.” Cô chưa biết sẽ làm gì, nhưng cô biết đây kh/ông thể tiếp diễn.

Ngày thứ hai, trời đổ mưa suốt từ sáng sớm. Những cơn mưa xuân xối xả vào mái hiên như thể Hà Nội muốn rũ sạch bụi bặm của những tuần u ám vừa qua. Hương xin nghỉ làm buổi sáng vì Tuấn bị ho khan suốt đêm nên quyết định cho con nghỉ học một hôm. “Con ổn chứ?” Cô hỏi khi dọn chén ăn sáng. Tuấn gật đầu, mắt vẫn hơi sưng. Cậu bé ngồi vẽ trên bàn, dùng hộp bút màu cũ mà Hương đã cố giữ lại. “Con vẽ gì vậy? Mẹ con mình đi chơi công viên, kh/ông có ai khác.” Hương nhìn bức tranh: hai người dưới một gốc cây, trời có nắng, xa xa là một ngôi nhà mờ mịt kh/ông cửa sổ.

Buổi chiều, Hương ra hiệu thuốc gần nhà để lấy siro ho. Ngọc ghé trông Tuấn chừng nửa giờ. Khi cô trở về, thấy Tuấn đang nằm trên sofa, trùm chăn, mắt mở to nhưng kh/ông kh/óc . “Con làm sao đấy?” Cô hoảng hốt. Ngọc đứng gần đó, mặt căng thẳng: “Nó trượt chân gần cầu thang, suýt nữa thì… may là vịn được lan can.” Hương tái mặt: “Cái gì?” Tuấn vẫn kh/ông nói gì. Cậu bé nắm lấy gấu bông, tay r/un nhẹ. “Chị kh/ông thấy rõ,” Ngọc nói, “chị đang pha nước chanh trong bếp thì nghe tiếng động. Chạy ra thì nó đã ngồi dưới sàn rồi, kh/ông có vết thương nhưng mặt nó trắng bệch như giấy.” Hương quỳ xuống: “Tuấn, nói cho mẹ nghe, con trượt chân à?” Một lúc sau cậu bé thì thầm: “Con thấy chú đứng phía sau rồi đẩy nhẹ thôi.” Hương khựng lại: “Chú đẩy con?” Tuấn kh/ông dám gật đầu, nhưng đôi mắt thì nói rõ hơn bất cứ lời nào. “Con chắc kh/ông? Mẹ kh/ông tin đâu phải kh/ông?” Hương ôm con vào lòng, tim cô đập loạn, hơi thở nghẹn lại giữa cổ họng. Ngọc đứng lặng như tượng. “Mẹ tin con.” Lần đầu tiên cô nói điều đó ra thành lời rõ ràng, trọn vẹn.

Tối hôm đó, khi Dũng về nhà, Hương vẫn giữ vẻ bình thản. Anh cởi áo khoác, h/ôn má cô rồi hỏi: “Ngày hôm nay thế nào?” “Ổn.” “Em ở nhà với con.” Anh rót một ly rượu vang, ngồi xuống sofa. “Thằng bé sao rồi? Hết ho chưa?” “Cũng đỡ.” Hương dọn bát đĩa trong bếp, giữ tay kh/ông r/un. Khi quay lại cô ngồi cạnh anh hỏi nhẹ: “Hôm nay anh có gặp con gần cầu thang kh/ông?” Dũng nhướng mày: “Cầu thang? Ngọc bảo Tuấn suýt té. May kh/ông sao.” Anh uống một ngụm rượu, nhún vai: “Nó chạy nhảy lung tung kh/ông ai cản được. Trẻ con mà.” “Con nói thấy anh ở đó.” Dũng cười: “Nó s/ợ nên tưởng tượng. Có lần còn bảo anh bỏ gấu bông nó. Em biết rồi đấy. Nó thích đóng vai nạn nhân.” Hương nhìn anh thật lâu, anh vẫn nhấp rượu bình thản như thể đang nói chuyện thời tiết. “Cẩn thận hơn nhé,” cô nói. Đứng dậy. “Lúc nào em cũng bênh nó,” anh gọi với the/o. “Em là mẹ nó,” Hương đáp mà kh/ông quay đầu lại.

Đêm xuống rất nhanh. Sau khi dỗ Tuấn ngủ, Hương bật laptop lên. Mở trang web đặt mua hai camera giám sát mini. Một chiếc có gắn hồng ngoại ban đêm, chiếc còn lại ngụy trang dưới dạng đầu báo khói. Cô đặt hàng với chế độ giao nhanh rồi tắt máy, ngồi trên ban công nhìn xuống phố. Hà Nội vẫn mưa lất phất, ánh đèn đường phản chiếu những giọt nước như chuỗi kim tuyến lạnh lẽo. Hằng từng nói: “Người thật sự nguy hiểm kh/ông phải kẻ đ/ánh ngay trước mặt, mà là người biết diễn vai nạn nhân giỏi hơn cả nạn nhân thật sự.” Cô chưa từng muốn tin điều đó, nhưng giờ cô kh/ông thể kh/ông tin nữa.

Hai ngày sau, khi hàng đến, Hương nhận lúc Dũng đi làm, cô cài một camera nhỏ trong góc tủ giày hướng ra khu vực cầu thang. Camera còn lại gắn trên tường sát cửa phòng Tuấn. Cô giấu bộ phát tín hiệu trong hộp thuốc cũ, kết nối với điện thoại. Tối đó, cô kiểm tra thiết bị lần cuối trước khi tắt đèn. Tuấn ngủ say, Dũng thì đang lướt mạng trong phòng khách như mọi đêm. Hương nằm bên con, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, tay nắm lấy điện thoại. Cô kh/ông cầu mong có gì trên camera, nhưng cô cần biết sự thật.

Ngày hôm sau, Hương dành buổi trưa để kiểm tra dữ liệu. Cô ngồi trong quán cà phê gần cơ quan, dùng tai nghe tua lại đoạn clip từ hôm trước. Phút thứ 15, Dũng bước vào phòng Tuấn. Cậu bé đang cúi người nhặt gấu bông dưới sàn. Dũng cúi xuống k/éo cậu bé lên hơi thô bạo. Rồi anh cúi sát tai Tuấn, giọng kh/ông đủ lớn để camera bắt được hết nhưng môi mấp máy rõ ràng: “Nếu mày cứ ở đây, mẹ mày sẽ kh/ông còn cười đâu.” Cô rùng mình. Tua tiếp. Phút thứ 28, hình ảnh ở cầu thang. Dũng bước the/o sau Tuấn. Cậu bé bước từng bậc, tay bám lan can. Dũng đưa tay ra chạm vào vai cậu kh/ông đẩy mạnh, nhưng cú chạm rõ ràng đủ làm mất thăng bằng nếu kh/ông bám chặt. Tuấn quay lại nhìn hoảng hốt, Dũng chỉ khoanh tay đứng nhìn. Hương dừng lại, tim cô đập như trống, kh/ông còn nghi ngờ nữa.

Buổi tối sau bữa ăn, cô gọi Dũng vào phòng ngủ. “Em muốn nói chuyện.” Anh ngồi xuống giường, mở cúc áo cổ. “Về chuyện gì?” Cô mở điện thoại, bấm vào đoạn clip. Anh nhìn màn hình im lặng, kh/ông có giật mình, kh/ông có chối. Khi đoạn vide/o kết thúc, Dũng đặt điện thoại xuống: “Vậy là em the/o dõi anh.” “Anh đã làm gì với con tôi?” “Anh kh/ông đ/ánh nó nhưng anh đe dọa. Anh cố làm nó ngã.” “Em chỉ thấy anh chạm vai nó. Trẻ con té hoài.” Hương gào lên: “Nó sáu tuổi, anh kh/ông được chạm vào nó với ý đồ gì hết!” Dũng đứng dậy, giọng trầm xuống: “Em sẽ chọn nó thay vì anh à? Một thằng nhóc kh/ông cha, nhút nhát, yếu ớt, em sẽ phá nát gia đình vì một cú chạm vai.” Hương nhìn thẳng vào mắt anh: “Gia đình? Đây kh/ông phải là gia đình, đây là nhà tù!” Dũng nắm nắm tay nhưng kh/ông tiến thêm. “Anh y/êu em, Hương, nhưng nếu em đẩy anh ra, anh sẽ kh/ông chịu thua đâu.” Cô kh/ông trả lời, nhưng trong lòng cô đã quyết định.

Hương dành cả sáng thứ bảy để ngồi trước màn hình máy tính, mắt chăm chăm vào giao diện phần mềm lưu trữ từ camera. Ngón tay cô r/un nhẹ khi bấm vào biểu tượng tua nhanh. Mỗi khung hình vụt qua như một vết dao nhỏ rạch vào lòng cô, từng lát mỏng nhưng kh/ông ngừng. Đoạn đầu tiên: phòng Tuấn. Góc quay nghiêng từ cao xuống, bao quát được gần hết căn phòng. Tuấn đang ngồi chơi, gấu bông đặt bên cạnh, Dũng bước vào, bước chân chậm rãi như thể chẳng có chuyện gì bất thường. Anh đi thẳng đến tủ, giả vờ tìm thứ gì đó. “Chú tìm gì vậy?” Tuấn ngước lên. “Gấu bông mày cất ở đâu?” Giọng anh tuy nhỏ vẫn được micro thu lại đủ rõ. Tuấn cầm gấu đưa lên: “Ở đây ạ.” Dũng bước tới, cúi người cầm lấy con gấu. Bằng một động tác rất nhanh, anh giật nó khỏi tay Tuấn. “Chú làm gì thế?” Tuấn hốt hoảng. “Nếu mày cứ ở đây, mẹ mày sẽ kh/ông còn cười đâu.” Giọng anh s/ắc, đều, kh/ông một chút dao động. Hương cảm thấy toàn thân tê liệt, cô ngả lưng vào ghế, hai tay ôm đầu, hơi thở như bị chặn lại giữa lồng ngực.

Tua tiếp đoạn cầu thang, khung giờ là 16:32 ngày trước. Tuấn bước lên trước, tay vịn lan can, sau lưng Dũng bám sát. Khi cậu bé lên đến bậc thứ năm, Dũng đưa tay, kh/ông đẩy, chỉ là một cú chạm. Nhưng là cú chạm đủ để Tuấn mất thăng bằng loạng choạng. May mắn là tay cậu bám chặt vào thanh gỗ. Hương dừng lại ở đó, tay che miệng, mồ hôi rịn đầy trán. Anh ta đã làm, kh/ông còn nghi ngờ, kh/ông còn lời bao che, kh/ông còn giả định.

Buổi chiều cô gọi điện cho Ngọc nhờ chị đưa Tuấn ra công viên chơi vài giờ. “Chị đừng hỏi gì, em chỉ cần thời gian để thở.” Hương nói. Giọng cô đều đều nhưng ai tinh ý sẽ nhận ra có gì đó vừa vỡ. Khi Tuấn vừa đi khỏi, Dũng bước vào nhà. Anh vừa từ phòng gym về, áo mồ hôi dính sát người, tóc hơi ướt. “Tuấn đâu?” “Ra ngoài với Ngọc.” “Kh/ông nói với anh.” “Kh/ông cần.” Dũng nhướng mày, đặt túi đồ xuống bàn: “Chuyện gì đây?” Hương ngồi trên ghế, mở laptop, bấm nút phát, kh/ông lời, kh/ông giới thiệu, chỉ là hình ảnh và âm thanh. Anh ta đứng khoanh tay xem hết. Đến đoạn kết, Dũng vẫn kh/ông nói gì. Anh rút ghế, ngồi xuống đối diện Hương, mắt kh/ông rời khỏi cô: “Em lắp camera mà kh/ông nói với anh, vì anh kh/ông xứng đáng được biết.” Dũng gật đầu, như thể đang nhận một bài học triết lý. “Anh nghĩ em biết anh y/êu em. Và mọi điều anh làm là vì điều đó.” “y/êu à?” Hương bật cười khô khốc. “y/êu mà dọa nạt con tôi? y/êu mà để một đứa trẻ sáu tuổi kh/ông dám kh/óc , kh/ông dám ăn, kh/ông dám nói? Con em là bức tượng giữa anh và em. Từ ngày cưới em chưa từng chọn anh trước nó.” “Bởi vì nó là máu thịt của tôi.” Cô gào lên, đứng bật dậy. “Anh kh/ông bao giờ hiểu được. Kh/ông bao giờ.” Dũng nắm nắm tay trên bàn nhưng anh kh/ông nổi giận, ngược lại anh nói bằng giọng rành rọt, lạnh như kim loại: “Nếu em mang bằng chứng này đi, anh sẽ nói em tâm thần, em giăng bẫy anh, em bịa dựng, người ta sẽ tin em sao? Một bà mẹ đơn thân rối loạn vì quá lo cho con.” “Anh nghĩ tôi s/ợ à?” Hương rít lên, mắt long sòng sọc. “Kh/ông, anh nghĩ em th/ông minh hơn vậy. Hương, ngồi xuống, thở gấp. Rồi sẽ đến lúc em thấy cô độc. Hương, Tuấn sẽ lớn, sẽ đi. Em lại quay về với trống rỗng và khi đó em sẽ nhớ tới anh. Đừng tự huyễn hoặc mình như thế nữa.” Dũng anh đứng dậy, đột ngột tay anh đập mạnh lên bàn khiến ly nước vỡ tan. Hương kh/ông nhúc nhích. Dũng bước tới gần, mắt dán vào mắt cô: “Anh có thể biến mất, nhưng đừng nghĩ anh sẽ để em sống yên.” Hương mím môi, cô nhìn anh như nhìn một vết bẩn trên gương, rõ ràng bám chặt nhưng kh/ông phải mãi mãi. “Anh nên đi ra khỏi nhà này trước khi tôi gọi công an.” Dũng khựng lại rồi anh quay đi, lấy túi kh/ông một lời. Cánh cửa đóng sầm sau lưng anh. Hương đứng đó giữa căn phòng trống, tay r/un, tim đau, nhưng lần đầu tiên kh/ông có s/ợ, chỉ có sự trống rỗng của một người vừa vỡ ra khỏi vỏ kén.

Cô kh/ông kể với Tuấn, kh/ông hỏi gì, kh/ông giải thích, chỉ lặng lẽ ngồi xem con tô màu trên bàn, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa chiều ấy nhẹ như hơi thở. Hà Nội ẩm ướt nhưng kh/ông lạnh. Tuấn vẽ một ngôi nhà nhỏ có mái ngói đỏ và cửa sổ hình tim. “Mẹ ơi, con vẽ lại nhà mình nè.” Hương cười. “Sao có trái tim trên cửa sổ?” “Vì con mong, mẹ sẽ nhìn ra mà thấy con đang đợi.” Cô ôm con, nước mắt rơi vào tóc cậu bé.

Tối đến khi Tuấn đã ngủ, Hương ngồi trên ghế trước màn hình laptop. Cô mở lại đoạn vide/o, xem lần hai, lần ba, mỗi lần tim cô lại đau như thể bị cắt mới. Kh/ông phải vì bất ngờ mà vì sự im lặng k/éo dài của chính mình. Cô nhớ từng lần mình bao che, từng lúc nhắm mắt, từng khi gật đầu cho qua, từng lời “nó chỉ là trẻ con” hay “anh ấy chỉ đang mệt.” Tất cả là góp phần cho vết rạn này. Hằng gọi tới: “Chị thấy gì trong giọng em rồi đấy.” Hương nói nhỏ: “Em thấy mình ngu ngốc.” “Kh/ông, em thấy rõ.” “Rõ rồi nhưng muộn quá.” “Chưa bao giờ là muộn để bảo vệ con mình.” Hương im lặng rồi cô nói: “Chị có quen ai bên luật sư gia đình kh/ông?” Hằng kh/ông hỏi gì thêm, chỉ đáp: “Có, để chị gửi số.”

Hà Nội về khuya rất yên, kh/ông còi xe, kh/ông tiếng người, chỉ có tiếng mưa và một người mẹ ngồi nhìn đứa trẻ đang ngủ, tay vẫn ôm chú gấu cũ mềm. Hương ngồi sát giường, đầu gục bên vai con, hơi thở cậu bé đều đều, tim cô đập lặng lẽ. Sự s/ợ hãi kh/ông còn, thay vào đó là một thứ khác: lặng lẽ, sẵn sàng và chỉ chờ bình minh.

Gió đập vào cửa kính từng cơn ngắt quãng. Những nhánh cây khô cọ vào nhau dàn dạt ngoài ban công. Hà Nội kh/ông phải thành phố của những đêm lạnh, nhưng đêm đó cái lạnh len lỏi được cả vào tận lớp chăn dày. Hương kh/ông thể ngủ. Đã hơn 2 giờ sáng, căn hộ chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ từ đèn ngủ đầu giường hắt ra. Tuấn cuộn tròn trong chăn, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh mơ ngủ. Cậu bé vẫn ôm chú gấu bông, món đồ chơi rách mép, một mắt sứt chỉ, nhưng là thứ duy nhất chưa từng phản bội cậu. Hương ngồi bên mép giường, chiếc điện thoại đặt trên đùi, màn hình dừng ở khung hình cuối cùng của đoạn vide/o: bàn tay Dũng đặt lên vai Tuấn trên cầu thang, kh/ông mạnh, kh/ông hung bạo nhưng đủ để khiến một đứa trẻ ngã và nếu ngã thật sẽ là cầu thang đá chín bậc. Cô nhắm mắt rồi lại mở ra, mắt đã khô khốc vì thức quá lâu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo đến đáng s/ợ. Hương đứng dậy bước ra khỏi phòng. Căn hộ nhỏ tối mịt nhưng cô kh/ông bật đèn. Cô muốn đi trong bóng tối vì nó giống bên trong mình hơn.

Cô dừng lại ở phòng khách, nơi ly thủy tinh Dũng đập vỡ hôm trước vẫn còn vài mảnh nhỏ lẩn trong thảm. Dù đã hút bụi, cô vẫn kh/ông thể giẫm lên mà kh/ông rùng mình. Đây từng là nơi họ cùng ăn bữa tối đầu tiên sau đám cưới. Dũng nấu món mì xào hải sản. Tuấn còn cười khi s/ợi mì dính lên mũi. Cô từng nghĩ mọi thứ có thể bắt đầu lại. Cô từng tin. Tay cô nắm chặt vào thành ghế sofa. Cô đã tin trong bao lâu? Từ đêm t/ân h/ôn khi anh nói “kh/ông cần mang the/o bóng của người cũ hay đứa nhỏ ấy.” Từ hôm anh vứt hộp màu Tuấn đang dùng. Từ lần đầu tiên Tuấn hỏi mẹ: “Nếu con tàng hình thì chú sẽ vui.” Từ bức tranh với người mẹ sau song sắt. Hương ngồi xuống ghế, tay che mặt, cô nhớ lại tất cả kh/ông sót một chi tiết nào. Và mỗi chi tiết là một mũi kim cắm xuống lòng cô. Cô đã kh/ông hành động sớm hơn. Cô đã tìm cách hiểu Dũng, bao che cho anh, che chắn Tuấn bằng những câu nói vô nghĩa: “Chú chỉ chưa quen con”, “người lớn cũng cần thời gian”, “chắc là hiểu lầm.” Cô đã thuyết phục con mình tin vào một thế giới mà chính cô cũng kh/ông tin. Và vì vậy Tuấn học cách im lặng. Cô thấy lại ánh mắt con khi hỏi “mẹ sẽ tin con chứ?” Lúc đó cô đã gật đầu, nhưng con cô đã chờ rất lâu trước khi dám hỏi câu đó và lòng tin kh/ông thể phục hồi trong một đêm.

Tiếng gió lại rít lên ngoài cửa kính. Hương k/éo áo khoác bước ra ban công. Hà Nội dưới kia vẫn ngủ, mưa phùn mỏng tang như sương, đèn đường vàng đục, một vài chiếc taxi chạy qua, phản chiếu vệt sáng lướt ngang vỉa hè. Cô nhìn thấy bóng mình trên mặt kính cửa sổ phòng khách: gầy hơn, tóc rối, mắt trũng sâu. Người phụ nữ đó là ai? Một người mẹ, một người vợ hay chỉ là một cái bóng của cả hai?

Ký ức ùa về, mạnh mẽ như sóng vỗ. Lần đầu tiên Hương biết mình mang thai Tuấn là một đêm mùa hè. Người cha của cậu bé đã rời đi kh/ông lâu sau đó, để lại một tờ giấy vài trăm nghìn đồng. Kh/ông ai tin cô có thể làm mẹ một mình, kh/ông gia đình, kh/ông tiền bạc, kh/ông sự nghiệp ổn định. Nhưng cô đã làm được, đã nuôi con sáu năm bằng từng đồng làm trợ giảng, bằng từng buổi gia sư thêm giờ, bằng những lần đi bộ thay vì mua vé tàu điện. Và giờ cô lại đối mặt với một thử thách khác. Nhưng lần này kh/ông thể tiếp tục im lặng, kh/ông thể để con cô biến mất từng chút một trước mắt, kh/ông thể để ánh mắt Tuấn cứ dần tối đi. Cô quay lại phòng ngủ, Tuấn vẫn ngủ say, nhưng hơi thở đã gấp gáp hơn. Cậu bé cau mày, quay đầu qua lại. Hương cúi xuống đặt tay lên trán con. “Tuấn, mẹ ở đây.” Cậu bé kh/ông tỉnh nhưng lẩm bẩm gì đó. Một âm thanh nghèn nghẹn như tiếng gọi bị kẹt trong cổ họng. Hương ôm con vào lòng, cảm nhận được mùi mồ hôi pha sữa, mùi tóc ẩm của trẻ nhỏ, mùi của tình y/êu nguyên vẹn kh/ông điều kiện. Cô chợt nhận ra mình chưa từng thật sự ôm con như vậy suốt cả tháng nay. Tháng của s/ợ hãi, của dè chừng, của những buổi tối Tuấn tự chui vào góc bếp. Chỉ còn một chút nữa và cô đã mất con mãi mãi, kh/ông phải bằng cái chết mà bằng một sự rút lui hoàn toàn khỏi lòng tin.

Trời sắp sáng, từ khe rèm cửa, ánh hừng đông bắt đầu len vào. Hà Nội sắp thức giấc nhưng Hương thì chưa ngủ, cô kh/ông thấy mệt, chỉ thấy tĩnh lặng. Tựa như một khúc nhạc kết thúc buổi biểu diễn, kh/ông cần tiếng vỗ tay, chỉ cần người biểu diễn biết rằng họ đã dốc hết tâm can. Hương cầm điện thoại mở lại đoạn ghi hình, cô kh/ông kh/óc , chỉ xem từng giây, từng hình ảnh. Cô muốn giữ chúng rõ ràng trong đầu, kh/ông để thời gian làm phai nhạt, kh/ông để ai kể cả chính mình biện minh sau này. Cô kh/ông viết gì, kh/ông gửi cho ai, kh/ông gọi điện, chưa vội, cô chỉ ngồi đó canh giấc ngủ cho con trai, tay nắm lấy tay con như thể để nhắc lại một điều: “Lần này mẹ đã nghe.” Mặt trời bắt đầu ló rạng, màu cam nhạt pha hồng nhuộm lên mép rèm cửa. Tuấn trở mình, miệng khẽ gọi: “Mẹ…” Hương cúi xuống: “Mẹ đây.” “Con mơ thấy mẹ ôm con.” Cô mỉm cười vuốt má cậu bé: “Kh/ông phải mơ đâu.” “Vậy con kh/ông bị đẩy nữa hả?” Hương im lặng, kh/ông gian như đóng băng trong giây lát rồi cô gật đầu: “Kh/ông, kh/ông ai đẩy con được nữa.” Tuấn nhắm mắt lại, tay vẫn nắm lấy ngón tay cô. Kh/ông còn lời nào nữa, ngoài cửa sổ, chim sẻ bắt đầu hót. Một ngày mới đã đến, nhưng trong lòng Hương là đoạn cuối của một bóng tối.

Buổi sáng hôm sau, kh/ông còn tiếng gió gào ngoài cửa kính. Trời vẫn xám, nhưng là cái xám của những ngày chớm hè, dịu và lặng. Hương tỉnh dậy khi Tuấn vẫn đang ngủ. Cậu bé nằm nghiêng, gương mặt yên bình hơn hẳn những đêm trước. Cô bước ra khỏi phòng, pha một tách cà phê đen. Tay cô kh/ông còn r/un, trái tim kh/ông còn đập loạn vì s/ợ, chỉ còn một việc phải làm.

8 giờ 20 sáng, Hương bấm số điện thoại mà Hằng gửi từ đêm qua. Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ. “Xin chào văn phòng luật sư Ánh, tôi có thể giúp gì?” “Chào chị, tôi là Hương. Tôi cần được tư vấn khẩn liên quan đến bạo hành tinh thần một đứa trẻ.” Giọng đầu dây trầm lại ngay. “Chị có thể đến văn phòng trong hôm nay kh/ông?” “Tôi có bằng chứng vide/o và con tôi cần được đưa đến nơi an toàn.” “Chúng tôi sẽ lo liệu phần pháp lý, mang the/o mọi tài liệu chị có. Còn về con trai chị, tốt nhất là kh/ông để cậu bé ở nhà thêm một phút nào nữa.” Hương gật đầu: “Tôi sẽ đến trong vòng 2 giờ.”

Trưa hôm đó, Tuấn ngồi trong xe, ghế sau, gấu bông ôm trong lòng. Ngọc lái, mắt tập tr/ung, thi thoảng liếc gương chiếu hậu nhìn cậu bé. Hương ngồi ghế phụ, đầu quay hẳn ra sau, tay nắm lấy tay con. “Con sẽ ở với dì Ngọc vài hôm nhé.” Tuấn gật đầu. “Mẹ đi đâu?” “Mẹ giải quyết vài việc rồi, mẹ tới sau.” “Chú Dũng có biết kh/ông?” “Chưa. Nhưng mẹ sẽ nói, kh/ông phải với lời nói mà bằng sự thật.” Cậu bé kh/ông hỏi thêm, chỉ nắm chặt con gấu. Hương nói tiếp nhẹ nhàng: “Nơi dì Ngọc sống gần núi, có một hồ nước nhỏ, nhiều vịt, con thích kh/ông?” Tuấn nhoẻn miệng cười, một nụ cười thật. “Đầu tiên sau nhiều tuần, con muốn vẽ lại nó.”

Văn phòng luật sư Ánh nằm trong một tòa nhà gạch cổ, có sân trong trồng toàn hoa oải hương. Ánh, khoảng ngoài 40, dáng người cao gầy, áo vest xám, cho tiếp Hương bằng ánh mắt nghiêm túc nhưng kh/ông lạnh. Sau khi nghe Hương trình bày và xem các đoạn vide/o, bà chỉ nói một câu: “Đủ.” Hương gần như muốn ngã quỵ. “Chỉ… chắc kh/ông?” “Với đoạn ghi âm, cử chỉ rõ ràng và hành vi lặp lại, đây là trường hợp tiêu biểu của bạo hành tinh thần trẻ vị thành niên.” “Em lo kh/ông ai tin em. Hắn nói em tâm thần, bịa đặt, muốn phá hủy h/ôn nhân.” Ánh nghiêng đầu, nhấn mạnh từng chữ: “Hương. Tòa kh/ông dựa vào cảm xúc. Tòa nhìn bằng chứng, và chị vừa nhìn thấy nó rõ hơn bất kỳ thẩm phán nào cần.” Hương hít một hơi sâu: “Vậy bước đầu là gì?” “Chị sẽ lập hồ sơ khẩn. Chúng ta sẽ gửi đơn đề nghị triệu tập điều tra the/o diện nguy cơ tổn hại trẻ em, kèm y/êu cầu cách ly tạm thời.” “Công an có tin kh/ông?” “Có. Nếu chị đi cùng luật sư.” Hương nắm chặt tay: “Em sẽ đi.”

Ngày hôm sau, Dũng bị công an phường triệu tập. Anh ta gọi cho Hương liên tục, 10 cuộc gọi lỡ trong vòng 1 giờ. Một tin nhắn duy nhất được gửi đến: “Em định hủy hoại anh thật à? Sau tất cả những gì anh làm vì em.” Hương kh/ông trả lời, cô chỉ ngồi trong văn phòng luật sư, tay nắm chặt hồ sơ, mắt nhìn về phía cửa. Khi đồng chí công an có mặt cùng Ánh bước ra nói: “Đã chấp nhận mở hồ sơ điều tra và gửi lệnh y/êu cầu anh ta kh/ông được tiếp cận chị hay cậu bé trong vòng 30 ngày.” Hương thở ra, cô cảm giác như vừa nhảy khỏi một vách đá và rơi vào mặt nước, kh/ông còn bị nắm cổ bằng s/ợ hãi nữa.

Hai ngày sau, Hương dọn ra khỏi căn hộ chung. Cô trở về căn hộ cũ chật hẹp tầng hai, nhưng có ban công nhỏ nhìn ra công viên. Căn nhà ấy từng chỉ có cô và Tuấn và bây giờ sẽ lại như thế. Hằng giúp cô dọn đồ, vừa lau kệ sách vừa hỏi: “Em ổn chứ?” Hương gật: “Ổn hơn từng nghĩ.” Hằng vỗ vai cô: “Chị luôn biết em chỉ cần nhìn thấy rõ mình một lần, giờ thì rõ rồi phải kh/ông?” Hương cười nhẹ: “Rõ hơn cả ánh mặt trời.”

Tuần đầu tiên trôi qua trong im lặng, Tuấn vẫn ở với Ngọc nhưng mỗi chiều Hương đến thăm. Cậu bé chạy ra luôn ôm cô thật chặt. “Mẹ dọn xong nhà chưa?” “Gần rồi. Tuần sau con về. Có ban công kh/ông?” “Có. Và có cả ghế vẽ.” “Vậy mẹ con mình làm lại nhà tranh nhé.” Hương cười: “Làm lại từ đầu, kh/ông mang the/o bóng ai hết.”

Ngày Tuấn trở về, Hương đón con từ trạm xe buýt. Cậu bé ôm gấu, tay xách ba lô, tóc rối, má đỏ ửng. “Con muốn xem phòng mới.” Căn phòng được sơn lại màu xanh lá nhạt, màu Tuấn thích, gấu bông đặt ngay đầu giường, góc vẽ để sát cửa sổ. Cậu bé chạy khắp nơi, sờ từng ngăn tủ, từng chiếc bút màu, từng mảnh giấy trắng, giống như con chưa từng rời đi. Hương đứng ở cửa lặng lẽ mỉm cười.

Một buổi sáng, trong buổi trị liệu do Ánh giới thiệu, Tuấn ngồi cạnh cô trên ghế băng dài. Chuyên gia trị liệu, bà Hạnh, khoảng 60 tuổi, mái tóc bạc buộc gọn, đưa cho Tuấn một tờ giấy trắng và nói: “Nếu con có thể vẽ cảm xúc của mình lúc này, con sẽ vẽ gì?” Cậu bé cầm bút vẽ một đám mây mưa, nhưng bên dưới là hai người đang che ô, một nhỏ một lớn. Hương nhìn, tim cô đập mạnh. “Con đã nghĩ gì vậy?” Bà Hạnh hỏi. “Con nghĩ giờ thì con kh/ông bị đẩy nữa phải kh/ông mẹ?” Hương nghẹn ngào, cô cúi xuống ôm con thì thầm: “Kh/ông, con y/êu, kh/ông ai đẩy con được nữa vì mẹ đứng phía sau con. Phải, mẹ sẽ luôn ở đó.”

Chiều hôm ấy, khi hai mẹ con dạo quanh công viên, Tuấn hỏi mẹ có còn buồn kh/ông? “Có một chút.” “Vì chú Dũng?” Hương im lặng một lúc rồi đáp: “Vì mẹ từng kh/ông tin bản thân mình, nhưng giờ mẹ kh/ông buồn vì chú ấy nữa.” “Vì sao?” “Vì chú ấy đã rời đi, mẹ con mình vẫn ở lại.” Tuấn gật đầu như đã hiểu the/o cách riêng của trẻ nhỏ. “Vậy mình đi mua kem được kh/ông?” Hương cười rạng rỡ: “Hai viên nhé, ba tham lam vừa thôi, còn cười là được mà.” Hai mẹ con cười vang. Mùa xuân năm ấy cuối cùng cũng nở hoa.

Một năm trôi qua nhanh hơn Hương tưởng, Hà Nội lại vào xuân, hoa đào nở rộ khắp phố, tỏa hương dịu ngọt the/o gió. Trong căn hộ tầng hai nhỏ bé, Hương đang dán bóng màu xanh lá, vàng lên cửa kính, còn Tuấn đứng trên ghế cắt dán những mảnh giấy để làm cờ trang trí. “Sinh nhật lần này con kh/ông muốn bánh gato to.” Tuấn nói, tay cầm k/éo, miệng nhóp nhép kẹo dẻo. “Tại sao?” “Vì lần trước mẹ ăn dư ba ngày liền.” Cậu bé cười toe, mắt lấp lánh. Hương bật cười, cúi xuống buộc dây cho ba lô con: “Thế lần này mình mua bánh nhỏ thôi nhưng kem thì gấp đôi.” “Thêm dâu được rồi.” “Thêm dâu nhưng cấm giành hết của mẹ.” Tuấn gật mạnh rồi chạy vào phòng: “Re/o lên. Con chuẩn bị quà cho mẹ nữa.” Hương đứng lặng trong phòng khách nhìn quanh căn nhà được tô điểm bởi những màu s/ắc của trẻ con. Giấy màu, cờ, tranh vẽ dán kín tường. Kh/ông còn bóng tối, kh/ông còn im lặng lạnh buốt, chỉ còn hơi ấm.

Buổi tiệc nhỏ được tổ chức ở công viên gần nhà. Hằng đến sớm mang the/o hộp quà và túi bánh rán thơm lừng. “Công viên này vẫn vậy nhỉ?” Chị nói, “Ngày xưa tụi mình từng nằm đọc sách dưới cây này, còn bị ông gác công viên đuổi vì mang the/o bếp nướng.” Hương cười đón túi bánh. Còn nhớ Tuấn chạy vòng quanh, trên đầu đội chiếc mũ giấy mà Ngọc tự tay gấp. Những đứa trẻ khác cũng tới: bạn học từ lớp vẽ, lớp học chính và cả con của mấy cô hàng xóm. Tiếng cười vang khắp bãi cỏ, Dũng kh/ông xuất hiện. Dĩ nhiên, sau cuộc điều tra k/éo dài 3 tháng, anh ta bị cấm tiếp xúc vĩnh viễn với Tuấn và lệnh tòa y/êu cầu giữ khoảng cách pháp lý. Kh/ông phải tù giam, nhưng là một hình phạt đúng bản chất. “Em ổn khi kh/ông thấy hắn nữa.” Hằng hỏi khi hai người đứng nhìn bọn trẻ. Hương gật đầu, kh/ông ngần ngại: “Em kh/ông còn nghĩ đến hắn, ít nhất là kh/ông còn đau. Tuấn đã thay đổi nhiều, nhẹ hơn, tự tin hơn. Con nít lại rồi. Và em cũng vậy.” Hương im lặng. Cô nhìn Tuấn đang k/éo một bé gái ra khỏi hàng rào hoa, cười vang như chưa từng có ngày nào biết đến s/ợ hãi. Cô gật đầu: “Ừ, em cũng lại là mẹ rồi.”

Cuối buổi tiệc, Tuấn chạy tới ôm Hương, trên tay cầm một tấm thiệp tự làm bằng bìa cứng, viền dán bằng giấy màu. “Con vẽ cho mẹ?” Cậu bé nói, đưa ra như một báu vật. Hương cầm lấy. Mặt trước là hình hai người, một lớn một nhỏ, đứng dưới chiếc ô. Trời mưa rất to, mưa vẽ bằng màu xanh sẫm, dài và nặng. Nhưng hai người đứng sát vào nhau, chiếc ô nghiêng vừa đủ che trọn, dưới chân là vũng nước nhưng kh/ông có ai ướt. Cô mở thiệp ra, dòng chữ in nét viết nguệch ngoạc: “Con là quá khứ của mẹ và là lý do mẹ mạnh mẽ hôm nay.” Hương sững người, cô nhìn Tuấn, cậu bé nhìn cô, gương mặt chờ đợi, kh/ông s/ợ, kh/ông rụt rè. “Con viết đấy.” Tuấn nói. “Cô giáo Vân chỉ cách xếp chữ, nhưng là con nghĩ…” Hương quỳ xuống ôm con vào lòng: “Cảm ơn con.” Cô thì thầm: “Vì đã ở lại với mẹ.” “Mẹ kh/ông bỏ con mà.” “Kh/ông và sẽ kh/ông bao giờ.” Cậu bé siết tay ôm chặt lấy cổ cô, gương mặt vùi vào vai mẹ như chưa từng có khoảng cách nào từng tồn tại. Hằng đứng phía xa, mắt cay cay, Ngọc cũng nhìn hai mẹ con, khẽ gật đầu.

Buổi tối hôm đó, căn hộ nhỏ lại trở nên yên tĩnh, bong bóng xẹp dần, giấy vụn vương trên sàn. Hương ngồi lau bàn trong khi Tuấn tắm. Khi cậu bé bước ra, tóc ướt bết vào trán. Hương hỏi: “Hôm nay có vui kh/ông?” Tuấn gật, mặt đỏ bừng vì nước nóng. “Con thích nhất là gì?” “Thiệp.” “Thiệp nào?” “Thiệp con viết. Vì mẹ đọc rất lâu, mặt mẹ cũng ướt luôn.” Hương mỉm cười: “Kh/ông phải nước mưa đâu.” “Con biết. Đó là nước mắt hạnh phúc.” Cô đứng dậy k/éo con lên giường, chải tóc đắp chăn. “Mai được nghỉ học,” cô nói, “mình dậy muộn chút nhé.” “Kh/ông, mai con vẽ tiếp.” “Sao siêng thế?” “Vì con muốn vẽ thêm ô để che cho nhiều người hơn.” Hương dừng tay. “Nhiều người hơn?” Tuấn gật: “Có nhiều bạn cũng s/ợ giống con. Nếu con vẽ đủ nhiều ô thì ai cũng có chỗ đứng dưới mưa.” Cô kh/ông nói gì, chỉ ôm con thật chặt.

Đêm đó, sau khi Tuấn ngủ, Hương ngồi bên bàn học nhỏ trong phòng cậu bé. Ánh đèn vàng dịu hắt xuống tấm thiệp con vẽ vẫn để mở. Cô lấy điện thoại chụp lại bức tranh gửi cho Ánh, người đã cùng cô bước qua cơn bão. “Hôm nay nó bảy tuổi, cảm ơn chị đã cho em cơ hội giữ được con.” Ánh trả lời vài phút sau: “Kh/ông, chính em đã tự giữ nó. Em chỉ cần ai nhắc em nhớ mình có quyền.” Hương đọc tin, mắt ướt, cô lấy giấy viết vài dòng vào nhật ký: “Mỗi cơn mưa đều có một chiếc ô chờ sẵn. Điều quan trọng là đừng ngồi yên giữa mưa, nghĩ rằng mình xứng đáng bị ướt.”

Sáng hôm sau, khi mặt trời dọi qua cửa sổ phòng bếp, Hương rót hai cốc ca cao nóng. Tuấn bước vào, tóc dựng ngược vì ngủ say, miệng ngáp dài. “Mẹ có thơm bánh kh/ông?” “Có. Và có cả dâu. Dâu là tình y/êu đấy.” Cậu bé lẩm bẩm. Hương đưa cốc cho con, ngồi đối diện. “Con có ước gì khi thổi nến kh/ông?” Tuấn suy nghĩ một chút: “Ước có thật nhiều giấy trắng để vẽ, kh/ông để bắt đầu lại mỗi khi con thấy cũ.” Hương bật cười: “Giấy trắng mẹ mua cả tá rồi, nhưng ước của con vẫn đẹp.” Cậu bé nhấp ca cao, đôi mắt ánh lên nắng mới.

Buổi chiều khi hai mẹ con đi bộ dọc bờ biển, nơi gió thổi mạnh từ phương nam, Tuấn nắm tay Hương thật chặt. “Mẹ ơi, sao con năm sau mình làm sinh nhật ở Bãi Cát nhé?” “Ừ.” “Có thể thêm bánh to hơn kh/ông?” “Con bảo nhỏ mà.” “Nhưng giờ con muốn lớn.” Hương siết nhẹ tay con: “Lớn nhưng vẫn là con của mẹ nhé. Và mẹ là chiếc ô của con. Cả đời.” Gió thổi mạnh hơn, sóng vỗ đều. Bầu trời kh/ông hoàn toàn xanh. Vẫn còn vài đám mây, nhưng với Hương thế là đủ. Cô đã đi hết một đoạn đời dài trong bóng tối và vẫn còn con bên cạnh. Đó là món quà lớn nhất, và duy nhất cô cần.