Tiến rời vùng quê nghèo, mang theo ước mơ đổi đời và gánh nặng cơm áo gạo tiền. Sáu năm lăn lộn ở thủ đô, làm đủ mọi nghề mạt hạng, bán sức lao động để nuôi thân và gửi tiền về cho bố mẹ. Đã không biết bao nhiêu lần, cơn tuyệt vọng ập đến, Tiến muốn buông xuôi tất cả để trở về với cánh đồng quen thuộc. Nhưng chính Hiền, cô g/ái thành phố tưởng chừng thuộc về một thế giới xa lạ, lại là ngọn đèn soi sáng, là điểm tựa vững chắc mỗi khi Tiến nhớ nhà hay gặp trắc trở trong công việc. Tình yêu của Hiền, trong mắt Tiến, là một thứ gì đó thuần khiết, cao đẹp, vượt lên trên mọi sự phân biệt giàu nghèo.
Nhà Hiền giàu có đến mức choáng ngợp. Bố mẹ cô đều là những doanh nhân có tiếng, sở hữu khối tài sản kh/ổng lồ. Ngày Hiền đưa Tiến về ra mắt, không khí trong căn biệt thự xa hoa ấy trở nên lạnh lẽo, ngột ngạt.
“Thằng này là ai?” Mẹ Hiền, bà Bích, nhướn mày, ánh mắt quét từ đầu đến chân Tiến đầy kh/i/nh miệt. “Mày định mang cái thằng nhà quê, giẻ rách này về làm rể nhà T/ao à, Hiền?”
“Mẹ! Sao mẹ lại nói thế?!” Hiền vội đỡ lời, giọng đầy bất lực. “Anh ấy là Tiến, bạn trai của con. Anh ấy rất giỏi giang và có chí tiến thủ.”
“Giỏi giang cái nỗi gì!” Bà Bích phá lên cười khẩy, tiếng cười chát chúa vang vọng khắp phòng khách. “Một thằng không có tấc đất cắm dùi, chỉ biết làm cái nghề cai thầu hèn mọn đó thì có gì mà giỏi? T/ao nói thẳng cho mày biết, nhà T/ao không bao giờ chấp nhận loại con rể như mày!”
Tiến đứng đó, im lặng. Anh không quá bất ngờ, bởi những lời lẽ cay nghiệt này anh đã lường trước khi đến. Đời anh chưa bao giờ Nh/ục nhã đến thế này. Nhưng vì Hiền, vì tình yêu mà anh đã cam chịu. “Nếu Hiền không phải là cô g/ái tốt, người anh yêu, có lẽ anh đã đứng dậy bỏ về từ lâu rồi,” anh nghĩ thầm, siết chặt nắm đấm. “Họ không c//oi mình ra gì hết.”
Những tưởng tình yêu của hai đứa sẽ chấm dứt sau buổi ra mắt định mệnh đó. Nhưng Hiền đã dùng mọi cách, thậm chí là dọa tự tử, để ép bố mẹ phải đồng ý cho cưới Tiến. Tiếng Hiền kh/óc lóc, van xin, thậm chí là tiếng đổ vỡ trong phòng cô khi cô tự nhốt mình và đập phá đồ đạc, cuối cùng đã khiến bố mẹ cô phải nhượng bộ.
“Mẹ nói thật nhé, con mà còn giở trò nữa là mẹ c//oi như không có đứa con này!” Bà Bích gằn giọng qua điện thoại với Hiền, nhưng rồi vẫn phải miễn c/ư/ỡ/n/g chấp thuận.
Nhận được tin đó từ Hiền, Tiến vừa mừng vừa lo.
“Bố mẹ đồng ý rồi, anh Tiến ơi!” Hiền vội vã gọi điện báo tin, giọng nghẹn ngào trong niềm hạnh phúc tột cùng. “Họ nói sẽ cho mình một căn biệt thự 10 tỷ và chiếc xe hơi đắt tiền làm của hồi môn đấy!”
Tiến sững sờ. “Thật sao em? Em không đùa anh chứ?” Anh mừng đến phát run, như thể cả cuộc đời mình vừa được sang trang. Anh chưa bao giờ nghĩ chính Hiền đã giúp anh đổi đời một cách ngoạn mục như vậy. Có được nhà vợ giàu, được cho tài sản tiền tỷ khiến Tiến như bị mờ mắt. Anh gạt bỏ hết sĩ diện, cam tâm cúi mình trước nhà vợ, chấp nhận mọi sự kh/i/nh khi để đổi lấy cuộc sống nhung lụa.
Sát ngày cưới, mẹ Tiến, bà Lan, bị ốm và phải lên Hà Nội khám bệnh. Chiều hôm đó, sau khi đưa mẹ đi khám về, Tiến nảy ra ý định đưa mẹ về nhà Hiền ăn cơm và xem nhà luôn. “Dù sao cũng sắp thành thông gia rồi, gặp gỡ và chào hỏi nhau trước sẽ tốt hơn,” anh nghĩ đơn giản.
Đứng trước căn biệt thự hoành tráng, mẹ Tiến cứ suýt xoa mãi, đôi mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ và có chút tự hào về con trai. “Nhà con dâu tương lai của con to đẹp quá, Tiến à,” bà thì thầm, bàn tay gầy guộc run rẩy chạm vào hàng rào sắt mỹ thuật.
Vừa vào nhà, mẹ Tiến đã cười nói vui vẻ, vội tiến lại bắt tay bà thông gia. “Chào bà thông gia. Tôi là mẹ thằng Tiến, bà thông gia khỏe không ạ?”
Bà Bích, mẹ Hiền, chỉ bĩu môi một cái thật dài, ánh mắt lạnh băng lướt qua bộ quần áo giản dị đã sờn cũ của bà Lan. Bà quay mặt đi, né tránh cái bắt tay. “Khỏe hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến bà! Nhìn bà đã thấy b;ẩ/n thỉu, nhà quê rồi! Không cùng đẳng cấp với chúng tôi đâu!”
Nghe những lời lẽ cay nghiệt đó, Tiến thấy máu dồn lên não. Anh siết chặt tay, muốn xông vào bênh vực mẹ. Anh nhìn Hiền, ánh mắt cầu cứ/u. Hiền chỉ cúi gằm mặt, không dám đối diện với mẹ. “Cố nhịn đi Tiến, vì tương lai của mình và của Hiền,” anh tự nhủ, nỗi Nh/ục nhã đè nặng lên vai.
Nhưng đến lúc ăn cơm, Tiến không thể chịu đựng được thêm nữa. Đó là một khoảnh khắc kinh khủng, một sự xúc phạm tột cùng mà anh không thể nào ngờ tới.
Ô sin dọn cơm xong xuôi. Tiến đưa mẹ xuống ngồi vào bàn ăn thịnh soạn, nơi đầy ắp sơn hào hải vị. Nhưng mọi thứ bỗng trở nên vô vị. Vừa ngồi xuống ghế, bà Bích đã cúi xuống nền nhà, dùng đũa ngọc quý phái nhặt một con ruồi c///hết nằm trong đống rác mà ô sin mới quét. Với nụ cười quỷ dị và ánh mắt đầy vẻ kh/i/nh bỉ, bà ta thản nhiên bỏ thẳng con ruồi đó vào bát cơm trắng tinh của mẹ Tiến.
“Bà ăn đi!” Bà Bích nói, giọng điệu châm chọc đến ghê tởm, cố tình nâng cao giọng để Hiền và Tiến nghe rõ. “Ruồi nhà tôi tuy c///hết rồi nhưng cũng là ruồi vàng ruồi bạc đấy. Ở cái nhà này, đến con ruồi cũng đáng tiền hết!”
Mẹ Tiến sững sờ, khuôn mặt bà trắng bệch vì kinh hãi và tủi Nh/ục. Đôi tay bà run rẩy, làm rơi cả chiếc đũa. Bà đứng bật dậy, đẩy bát cơm ra xa, giọng lạc đi vì uất ức. “Sao bà lại bỏ ruồi vào bát bắt tôi ăn thế này?! Tôi… tôi không ăn được… Bà là quỷ dữ sao?!”
“Gì mà không ăn được?!” Bà Bích phá lên cười lớn, tiếng cười nghe như tiếng kim đâm vào tim Tiến. “Cái ngữ nhà quê b;ẩ/n thỉu, hèn hạ như nhà bà, tôi tưởng cứt cũng ăn chứ ruồi còn chê à?! Đấy, bà ăn đi! Nếu không ăn nổi thì đừng hòng tôi để cho thằng Tiến và con Hiền lấy nhau! Đừng hòng chạm vào một xu của nhà tôi!”
Tiến c///hết điếng. Máu trong người anh như sôi lên, lửa giận bốc cao đến tận đỉnh đầu. Anh nhìn mẹ, bà Lan, đang đứng đó, thân hình gầy gò run rẩy, đôi mắt cụp xuống đầy tủi hờn và bất lực. Khuôn mặt nhăn nheo của bà giờ đây thấm đẫm nước mắt, nỗi đau bị sỉ Nh/ục hiển hiện rõ rệt. Đó không còn là vấn đề của tài sản hay sĩ diện cá nhân nữa, đó là sự chà đạp nhân phẩm của người mẹ, người đã sinh ra và nuôi dưỡng anh. Hình ảnh mẹ cả đời lam lũ, giờ đây bị sỉ Nh/ục một cách tàn nhẫn đã xóa sạch mọi ham muốn vật chất trong Tiến. Khối tài sản tiền tỷ bỗng chốc trở nên vô nghĩa, tầm thường.
“Đủ rồi! Mẹ!” Tiến gằn từng tiếng, giọng anh nghẹn lại, run lên vì căm phẫn. Anh quay phắt sang bà Bích, đôi mắt đỏ ngầu, ánh nhìn sắc như dao. “Tôi không thể để mẹ tôi bị sỉ Nh/ục như thế này thêm một giây phút nào nữa! Mẹ tôi không cần ruồi vàng ruồi bạc của bà! Mẹ tôi xứng đáng được tôn trọng! Tôi thà m/ất tất cả, thà hủy hôn với Hiền, còn hơn là lấy một người vợ có người mẹ không c//oi trọng thông gia, không c//oi trọng con người như thế này! Mẹ, mẹ sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay đã c//oi mẹ con con không ra gì!”
Cả căn phòng im bặt. Hiền đứng đó, khuôn mặt tái mét, môi mấp máy không nói nên lời. Cô chưa bao giờ thấy Tiến giận dữ đến vậy, cũng chưa bao giờ thấy mẹ mình bị đối xử một cách công khai và thẳng thừng như thế.
Không thèm nhìn Hiền đang đứng c///hết lặng, Tiến nắm chặt tay mẹ, kéo bà ra khỏi căn biệt thự xa hoa, lạnh lẽo đó. Tiếng Hiền gọi với theo phía sau, “Anh Tiến! Anh Tiến ơi! Đừng đi mà! Em xin anh!” nhưng anh không quay đầu lại.
Ngồi trên taxi, Tiến ôm chặt lấy mẹ. Nước mắt anh chảy dài, hòa vào mái tóc bạc của bà. Anh nhắn tin cho Hiền, từng chữ như cứa vào tim mình: “Anh xin lỗi em, Hiền. Anh không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này được nữa. Anh không thể chịu đựng được mẹ em thêm một ngày nào nữa. Hủy hôn đi em.”
Buông bỏ khối tài sản tiền tỷ ấy, Tiến cũng tiếc lắm chứ. Nhưng cứ nghĩ đến việc mẹ vợ bỏ con ruồi c///hết vào bát cơm bắt mẹ anh ăn, lòng anh lại quặn thắt, đau đớn. Anh thà lấy vợ quê, không thì ở vậy cả đời, chứ không bao giờ để người ta chà đạp, đối xử với mẹ mình không bằng người ở như thế. Anh siết chặt tay người mẹ già yếu, bật kh/óc nức nở. “Con xin lỗi mẹ… Tất cả là tại con ham giàu, khiến mẹ phải chịu tủi Nh/ục, khốn kh/ổ như thế này…” Giữa dòng xe cộ hối hả của thành phố, hai mẹ con Tiến ngồi lặng lẽ, mang theo nỗi đau và sự vỡ mộng về một thứ hạnh phúc được đổi bằng giá trị con người.
Còn bà Bích, người đàn bà quyền lực ấy, bà ta đứng giữa căn biệt thự trống trải, nhìn theo bóng chiếc taxi khuất dần. Nụ cười kh/i/nh miệt trên môi bà ta chợt cứng lại, một cảm giác trống rỗng và hối hận mơ hồ dâng lên. Bà đã thắng trong việc giữ vững “đẳng cấp”, nhưng lại m/ất đi một đứa con rể có tấm lòng hiếu thảo và trên hết, m/ất đi cơ hội có được một gia đình trọn vẹn.