in

Đưa vợ về nhà nhờ dạy lại, sáng ra thấy hình ảnh bố vợ đăng trên FB mặt tôi tái xanh

Tôi và Lan quen nhau hai năm trước, khi cả hai cùng làm trong một công ty xây dựng. Lan xinh đẹp, dịu dàng, nhưng từ ngày cưới về, cô ấy thay đổi hoàn toàn. Cô ấy trở nên bướng bỉnh, cãi lại tôi bất cứ chuyện gì, từ việc nhỏ đến việc lớn. Tôi bảo cô ấy bớt tiêu xài, cô ấy bảo tiền cô ấy làm ra, cô ấy thích mua gì thì mua. Tôi bảo cô ấy về quê thăm bố mẹ tôi, cô ấy nói bận. Tôi nhắc nhở cô ấy dậy sớm nấu ăn, cô ấy bảo tôi cũng có tay có chân.

Đỉnh điểm là hôm qua, tôi đi làm về muộn, bụng đói meo, thấy cô ấy đang nằm ôm điện thoại xem phim. Tôi hỏi:
– Em chưa nấu cơm à?
Cô ấy chẳng thèm ngẩng đầu lên, giọng lạnh tanh:
– Em ăn rồi, anh tự lo đi.

Máu nóng dồn lên, tôi quát lớn, nhưng cô ấy vẫn thản nhiên, đứng dậy lấy áo khoác rồi ra khỏi nhà. Tôi chán nản, bực tức. Đêm ấy, tôi nằm nghĩ mãi. Tôi nhớ hồi yêu nhau, cô ấy đâu có như vậy. Tôi nghĩ có lẽ bố mẹ cô ấy chiều quá sinh hư. Sáng sớm hôm sau, tôi quyết định đưa cô ấy về nhà ngoại, định bụng nói chuyện với bố vợ để ông “dạy lại” cô ấy giùm tôi.

Trên đường về, Lan không nói câu nào, gương mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Về tới nhà, tôi lễ phép chào bố vợ, kéo ông vào phòng khách nói chuyện riêng. Tôi kể mọi thứ, giọng đầy bực dọc:

– Bố à, con chịu hết nổi rồi. Vợ con dạo này hỗn lắm, con nói gì cũng cãi, việc nhà không làm, cơm nước không nấu, đi làm thì về muộn, tiêu xài vô tội vạ. Con nghĩ… bố nên dạy lại cô ấy, để cô ấy biết thân phận người vợ trong gia đình.

Bố vợ tôi ngồi im lặng, gương mặt không biểu lộ cảm xúc. Ông rót trà, chậm rãi hỏi:
– Thế con có bao giờ hỏi nó mệt không? Có bao giờ tự giác san sẻ việc nhà với nó chưa?
Tôi cứng họng. Bố vợ nhìn tôi, giọng trầm xuống:
– Dù sao cũng là chuyện vợ chồng, để hôm nay bố nói chuyện với nó.

Tôi thở phào, nghĩ phen này Lan chắc chắn sẽ bị bố mắng cho một trận nên thân. Tôi ra xe lái về nhà, lòng nhẹ nhõm, tự tin sáng mai mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.
Nhưng đời đâu ngờ trước được chữ ngờ.

Sáng hôm sau, tôi đang ngáp ngắn ngáp dài, với tay lấy điện thoại định lướt Facebook. Bỗng thông báo hiện lên: “Ông Trần Văn Minh đã đăng một bài viết.” Chính là bố vợ tôi. Tôi tò mò bấm vào xem. Vừa đọc xong, mặt tôi tái xanh, tim đập thình thịch, tay run rẩy suýt làm rơi điện thoại.

Bài đăng ghi:

“Con gái à, từ bé đến lớn, bố chưa từng để con chịu khổ. Bố dạy con học cách tự lập, nhưng chưa bao giờ bắt con nhẫn nhục. Hôm nay nghe chồng con nói những lời ấy, bố thật sự thất vọng. Bố không dạy con để trở thành người giúp việc hay kẻ hầu hạ ai cả. Con có quyền hạnh phúc, quyền được tôn trọng. Nếu con thấy mệt, hãy về đây, bố luôn đón con.”

Dưới bài đăng là tấm hình chụp Lan đang ngồi trong sân, đôi mắt đỏ hoe nhưng gương mặt bình thản. Phía sau lưng là bố vợ đang đứng, tay đặt lên vai cô ấy đầy che chở.

Tôi cảm thấy cả thế giới như sụp đổ dưới chân mình. Tim tôi đau nhói. Tôi đọc lại từng câu chữ mà xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu. Thì ra, từ đầu đến cuối, tôi mới là kẻ cần được “dạy lại”. Tôi lấy tư cách gì mà bắt vợ phục tùng mình vô điều kiện? Tôi đã bao giờ thật sự hỏi han, yêu thương, hay chỉ muốn ra oai làm chồng?

Những ngày sau đó, tôi gọi điện cho Lan, nhắn tin xin lỗi cô ấy rất nhiều lần. Nhưng cô ấy chỉ đọc, không trả lời. Tôi tìm tới nhà bố vợ, định quỳ xuống xin tha thứ, nhưng bố vợ chỉ nhìn tôi, ánh mắt nghiêm nghị:
– Con về đi. Đàn ông nếu không biết trân trọng vợ mình, thì chẳng đáng để nó hy sinh đâu.

Tôi lủi thủi ra về, đầu cúi gằm, lòng đầy ân hận. Tôi chợt nhận ra, thứ đáng sợ nhất không phải là bị người ngoài phán xét, mà là khi người thân mất hết niềm tin nơi mình.

Từ đó, tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi học cách nấu ăn, tự giặt quần áo, biết quan tâm người khác thay vì chỉ biết ra lệnh. Tôi hiểu, vợ không phải người ở, vợ là bạn đời. Là người sẽ đồng hành cùng mình cả quãng đường dài, nếu ta biết nâng niu.

Nhưng tiếc thay, tôi nhận ra điều đó… quá muộn.