in

Con trai tôi dắt về một cô gái mang dép tổ ong rách, nhà thì 6 chị em gái nghèo rớt ra, phản đối kịch liệt nhưng không được

Con trai tôi đẹp trai, có bằng đại học loại giỏi, công việc ngon nghẻ ở thành phố, bao nhiêu tiểu thư theo đuổi.

Ấy vậy mà nó dắt về một cô gái chân chất, đen nhẻm, đi đôi dép tổ ong rách toe tét, ăn nói rụt rè. Tôi hỏi quê quán, gia cảnh, nó bảo:

“Dạ, nhà cô ấy tận miền Trung, có 6 chị em gái, bố mẹ làm nông nghèo lắm mẹ ạ… nhưng cô ấy ngoan, sống tử tế.”

Tôi sững người.

6 chị em gái, nghèo rớt mồng tơi, đi dép tổ ong, chắc chắn cưới về là gánh nặng.

Tôi phản đối kịch liệt, cấm cửa, nặng lời, dọa từ mặt.

Nhưng con tôi cứng đầu, bảo:

“Mẹ từng nghèo, mẹ hiểu mà. Con cần người thương con thật lòng, không phải nhà lầu xe hơi!”

Tôi ấm ức, quyết trả đũa âm thầm. Ngày cưới, tôi chỉ mang đúng 500 nghìn làm lễ đen cho bõ ghét.

Nhưng đời có ai ngờ chữ “ngờ”…

Xe rước dâu vừa dừng lại trước cổng nhà gái… tôi há hốc mồm.
Không phải mái nhà tranh vách đất như tôi tưởng… mà là một khu biệt thự gỗ 3 tầng giữa vùng đồi cực kỳ sang trọng, thiết kế theo kiểu resort.

Cổng được trải thảm đỏ, 2 dãy học sinh đồng phục xếp hàng vỗ tay chào mừng.
Tôi tưởng mình đến nhầm chỗ!

Chưa kịp hỏi han gì thì một người phụ nữ từ trong nhà bước ra… mặc áo dài đính đá, phong thái cực kỳ đĩnh đạc. Bên cạnh là một người đàn ông cao lớn, dáng dấp như doanh nhân.

Họ mỉm cười nói:

“Chào chị sui. Tôi là chủ hệ thống 12 trường dân lập nội trú ở khu vực miền Trung, còn chồng tôi là nhà đầu tư phát triển trang trại thông minh theo mô hình Israel.
Con bé nó thích sống giản dị, không khoe mẽ, nên đi dép tổ ong là tính nó đấy chị ạ.”

Tôi chết lặng. Con dâu tương lai không phải con nhà nghèo — mà là ái nữ của cặp vợ chồng đại gia kín tiếng bậc nhất vùng!

Sau lễ cưới, con trai tôi lén đưa tôi một phong bì.

Tôi mở ra, bên trong là 500 triệu — kèm tờ giấy ghi:

“Ba mẹ vợ gửi tặng thông gia một ít gọi là ‘lễ đáp lễ’ — vì biết thông gia đã thử lòng con gái mình một cách… ấn tượng.”

Tôi nghẹn họng. Lần đầu tiên trong đời, tôi vừa hổ thẹn vừa biết ơn.

Hóa ra, điều đáng giá nhất… không nằm ở đôi dép tổ ong hay căn nhà,

Mà là tấm lòng và cách người ta sống giữa đời.