Sáng sớm, trời se lạnh, bà Hiền – mẹ chồng của Lan – xách làn ra chợ. Chợ quê nhộn nhịp, mùi cá tươi, rau xanh lẫn trong tiếng rao hàng. Bà Hiền lướt qua mấy sạp cá, mắt sáng lên khi thấy một con cá chép to, vảy óng ánh như dát bạc, bơi lội tung tăng trong chậu. “Con này đẹp, mang về nấu canh chua thì hết ý!” bà nghĩ, liền trả tiền, gói con cá vào lá chuối, hí hửng về nhà.
Về đến nhà, bà gọi Lan, cô con dâu đang mặc bộ đồ bộ bình thường, tóc buộc cao, chuẩn bị làm cơm trưa. “Lan ơi, mẹ mua được con cá chép đẹp lắm, con làm đi, tối cả nhà ăn.” Lan cười, gật đầu, xắn tay áo bắt tay vào việc. Con cá chép nằm trên thớt, vảy lấp lánh dưới ánh nắng xuyên qua cửa bếp. Lan cầm dao, rạch một đường dọc bụng cá, cẩn thận moi ruột. Nhưng khi dao chạm vào bong bóng cá, một dòng chất lỏng màu vàng óng chảy ra, lấp lánh như vàng lỏng. Lan giật mình, tay run run, dao rơi xuống thớt đánh “cạch”. Miệng cô lẩm bẩm, giọng lạc đi: “Đạo họa rồi… đạo họa rồi…”
Bà Hiền nghe tiếng, chạy vào bếp, thấy sắc mặt Lan tái mét. “Con làm sao thế? Cá hỏng à?” bà hỏi, lo lắng. Lan chỉ tay vào dòng chất lỏng vàng óng, giọng run rẩy: “Mẹ ơi, bong bóng cá… nó chảy ra vàng! Đây là điềm xấu, con nghe người ta nói, cá có bong bóng vàng là báo họa lớn!” Bà Hiền cau mày, nhìn dòng chất lỏng kỳ lạ, lòng cũng bắt đầu bất an.
Cả hai mẹ con đứng lặng, không khí trong bếp nặng nề. Ông Tâm, chồng Lan, từ ngoài sân bước vào, thấy cảnh tượng lạ lùng, bèn hỏi: “Có chuyện gì mà mặt ai cũng như mất hồn thế?” Lan kể lại, giọng vẫn hoảng loạn. Ông Tâm cười khẩy, xua tay: “Mê tín vớ vẩn! Chắc cá ăn phải gì đó thôi, để tôi xem.” Ông cầm con dao, rạch tiếp phần bong bóng cá, và từ bên trong, một vật nhỏ lấp lánh rơi ra, lăn lóc trên thớt.
Cả ba người sững sờ. Đó là một viên ngọc trai nhỏ, óng ánh, hoàn hảo. Ông Tâm nhặt lên, ngắm nghía dưới ánh sáng. “Không phải vàng, mà là ngọc! Con cá này nuốt ngọc trai à?” Ông quay sang bà Hiền, cười lớn: “Mẹ mua được con cá ‘kho báu’ rồi đây!”
Nhưng Lan vẫn không yên tâm. Cô lắc đầu, thì thầm: “Không đúng… ngọc trai trong bụng cá chép? Có gì đó sai sai…” Đêm đó, cả nhà ăn canh chua cá chép, nhưng Lan không động đũa, ánh mắt cứ dán vào viên ngọc trai đặt trên bàn. Đến nửa đêm, khi cả nhà đã ngủ, Lan lén lấy viên ngọc, mang ra sân, đặt dưới ánh trăng. Viên ngọc bắt đầu phát sáng, một thứ ánh sáng xanh kỳ ảo, và một giọng nói trầm thấp vang lên từ hư không: “Kẻ nào lấy ngọc của ta, sẽ trả giá bằng cả đời.”
Lan hoảng loạn, làm rơi viên ngọc xuống đất. Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn viên ngọc biến mất vào bóng tối. Sáng hôm sau, cả nhà thức dậy, thấy Lan ngồi thẫn thờ ngoài sân, mặt trắng bệch. Bà Hiền lo lắng hỏi, nhưng Lan chỉ lắc đầu, không nói gì. Từ đó, mỗi đêm, tiếng cá quẫy nước lại vang lên trong sân, dù nhà không có ao. Và mỗi sáng, một vảy cá óng ánh lại xuất hiện trước cửa, như thể con cá chép ấy chưa bao giờ rời đi.
Twist bất ngờ: Một tháng sau, Lan phát hiện mình mang thai. Nhưng điều kỳ lạ là, mỗi lần đi siêu âm, bác sĩ đều nói: “Thai nhi khỏe mạnh, nhưng… hình như có gì đó lấp lánh trong bụng cháu bé.” Bà Hiền, nhớ lại con cá chép, bắt đầu thắp hương cầu khấn, còn Lan thì lặng lẽ đặt tay lên bụng, thì thầm: “Con của mẹ… hay là con của con cá ấy?”