Tôi lấy chồng năm 23 tuổi, sinh liền tù tì ba cô con gái. Chúng tôi chẳng giàu có gì, nhưng tôi vẫn nghĩ chỉ cần yêu thương nhau là đủ. Cho đến ngày mẹ chồng bắt đầu thay đổi thái độ.
Bà nói thẳng vào mặt tôi:
“Cô chỉ biết đẻ vịt giời, không có đứa con trai nối dõi thì đừng hòng ở lại cái nhà này!”
Chồng tôi cúi mặt, im lặng. Anh không đứng về phía tôi, cũng không giữ tôi lại.
Tôi không khóc. Tôi chỉ lặng lẽ dắt ba đứa con gái ra khỏi cánh cổng nhà chồng lúc trời còn chưa sáng. Trong tay tôi chỉ có một túi xách nhỏ, còn các con ôm chặt lấy nhau như chim non vừa rơi khỏi tổ.
Chúng tôi thuê trọ trong một căn phòng cấp bốn lụp xụp cuối xóm. Tôi nghĩ, cuộc đời có thể nghèo, có thể mệt, nhưng ít nhất là yên bình.
Tối hôm đó, con gái út — bé Mi mới 5 tuổi — lôi từ trong vali ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.
“Mẹ ơi, cái này con lấy trong phòng bà nội. Tại con thấy bà cứ giấu giấu, con tò mò…”
Tôi mở hộp ra — và chết lặng.
Bên trong là một xấp giấy siêu âm, ghi rõ: “Giới tính thai nhi: Nam”.
Đó là kết quả của lần mang thai đầu tiên của tôi – lần mà mẹ chồng nhất quyết đưa tôi đi “bốc thuốc” vì bảo “bụng bầu không tròn, chắc lại con gái”. Sau lần đó tôi đau bụng dữ dội và sảy thai.
Nhìn những tờ giấy siêu âm bị bà giấu kỹ suốt bao năm, tôi mới hiểu: Tôi từng mang thai một bé trai. Nhưng chính vì những áp lực cổ hủ, mê tín và can thiệp vô lý, tôi đã mất con.
Lần đầu tiên sau bao năm làm dâu, tôi thực sự thấy thương… chính mình.
Tôi giữ lại chiếc hộp, cùng toàn bộ giấy siêu âm. Không làm ầm lên, không gọi điện cho chồng hay nhà chồng. Tôi chỉ im lặng… và bắt đầu lên kế hoạch.
Tôi quay lại nghề cũ — làm kế toán tự do. Ban đầu, chỉ vài khách quen, rồi nhờ mối quan hệ cũ và tiếng lành đồn xa, tôi dần có đủ thu nhập để mở một văn phòng nhỏ, thuê thêm người làm. Ba đứa con gái cũng ngoan ngoãn, học hành giỏi giang.
Ba năm sau, tôi mua lại căn nhà ngay sát bên hông căn biệt thự của mẹ chồng — căn nhà từng bị bà chê “ẩm thấp, không ai ở nổi”. Nhưng tôi sửa sang lại nó thật đẹp, mở một tiệm sách nhỏ, treo biển: “Nhà của Ba Con Vịt Giời”.
Bà nhìn thấy tấm biển đó mỗi sáng khi kéo rèm cửa sổ — và tôi biết bà hiểu.
Chuyện chưa dừng lại ở đó. Một hôm, tôi gửi một phong bì đến tận tay chồng cũ và mẹ chồng. Trong đó chỉ có ba thứ:
Bản sao kết quả siêu âm cũ.
Một bức thư tay:
“Mẹ từng đuổi tôi đi vì nghĩ tôi không thể sinh được con trai. Nhưng mẹ lại chính là người khiến đứa cháu trai duy nhất của mình không bao giờ được chào đời.”
Một bức ảnh: tôi đứng cùng ba con gái, bé lớn đỗ vào trường chuyên, bé giữa đạt giải toán cấp huyện, bé út thì ôm một chiếc cúp nhỏ viết dòng chữ: “Giải nhất hùng biện mầm non”.
Không lời mắng mỏ, không lời đay nghiến. Chỉ là sự thật — phơi bày trần trụi, đau hơn cả ngàn lời chỉ trích.
Sau đó vài tuần, người ta thấy bà nội hay đứng ngoài cửa nhìn sang tiệm sách. Lặng lẽ. Rồi quay vào.
Còn tôi? Mỗi lần nhìn ba cô con gái cười nói, tôi mỉm cười.
Không có con trai thì sao? Ba “vịt giời” của tôi… đủ khiến cả thế giới phải cúi đầu.