Nhà tôi hôm đó rộn ràng từ sớm, không chỉ vì lo toan chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mà còn vì sự góp mặt không thể thiếu của cô bạn thân từ thuở hàn vi – chị Lan. Từ ngày biết tin tôi chuẩn bị cưới con gái, chị đã chủ động sang nhà giúp đỡ không quản ngại nắng mưa. Nào là gói bánh, dọn dẹp, bưng bê, mọi việc lớn nhỏ chị đều nhiệt tình không chút kêu ca.
Tôi cảm kích lắm, vì nghĩ đời đâu dễ kiếm một người bạn như vậy. Hôm diễn ra tiệc chính, chị còn kéo cả gia đình gồm 6 người đến, ngồi ngay bàn trung tâm gần sân khấu. Tôi cũng không nghĩ ngợi gì, bạn thân mà, đông vui thì càng tốt. Nhưng đến khi đếm phong bì, tay tôi khựng lại. Phong bì của chị vỏn vẹn… 200 nghìn.
Tôi lặng người. Đám cưới con gái – một ngày trọng đại của gia đình tôi, mà bạn thân lại mừng như vậy. Lòng tôi nửa buồn, nửa chua xót. Chẳng phải tôi coi trọng tiền bạc, nhưng rõ ràng là không thể không suy nghĩ.
Tôi còn chưa kịp nguôi ngoai, thì ngày hôm ấy, tại lễ rước dâu, chị Lan bỗng đứng giữa hôn trường, tay cầm micro, giọng nói lớn và rõ ràng:
“Thưa bà con, hôm nay tôi muốn nhân cơ hội này nói đôi lời. Cháu Trang – con gái chị Hoa – chính là đứa trẻ tôi từng bế bồng từ ngày còn đỏ hỏn. Tôi coi nó như con cháu trong nhà. Hôm nay, tôi chỉ góp chút sức nhỏ, chút quà mọn, nhưng tình cảm thì không gì đong đếm. Mong vợ chồng trẻ hãy sống thật hạnh phúc, thương yêu nhau trọn đời. Nếu có khó khăn gì, hãy nhớ rằng, nhà bác Lan luôn là chỗ dựa.”
Tôi chết lặng. Hóa ra, những gì chị Lan làm không phải để tính toán chuyện hơn thua, mà đơn giản vì chị yêu thương gia đình tôi thật lòng.
Sau hôm đó, tôi tự trách bản thân mình vì đã để lòng tham xâm chiếm, quên mất giá trị của tình nghĩa. Không phải ai cũng sẵn lòng hết mình vì bạn bè như chị Lan. Số tiền trong phong bì có thể nhỏ, nhưng tấm lòng của chị dành cho tôi và gia đình mới là vô giá.