in

Bị lạc từ nhỏ, tôi tìm thấy em gái sinh đôi sau 30 năm nhờ cuộc gọi nhầm số

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy em gái rồi mọi người ạ. Tuy bố mẹ chẳng còn ai nhưng gặp được em, đời tôi coi như mãn nguyện rồi.

Hồi nhỏ tôi đã biết mình không phải là con của bố mẹ. Ông bà không giấu giếm chuyện đó mà thường xuyên kể lại ngày bắt gặp tôi đói lả ở bến xe. Khi đó bố chạy xe ôm còn mẹ thì bán bánh mỳ dạo. Đến tối thấy tôi ngồi co ro, đói lả mới đưa cho cái bánh mỳ ăn tạm. Mẹ nuôi vẫn hay kể lại:

“Con bé được ăn thì lại cứ đi theo sau mình, hai vợ chồng thương quá mới đem về nuôi”.

Bố đi khai sinh lại cho tôi tên là Thủy, còn trước cũng chẳng biết tên là gì. Nhà bố mẹ rất nghèo lại có 2 anh lớn hơn nữa nhưng ông bà rất thương tôi. Lúc nào có dịp là dò hỏi để mong con gái có thể tìm được lại người thân.

Sau đó bố bỏ nghề xe ôm, mẹ cũng thôi bán bánh mỳ mà mở một quán phở nho nhỏ. Dần dần làm ăn được bố mẹ tôi mua căn nhà trong ngõ, 3 anh em được học hành đàng hoàng. Đến giờ tôi cũng có gia đình với 2 đứa con sinh đôi đang học lớp 4.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Pantip.com

Cách đây hơn 2 năm, trong lúc tìm số điện thoại cô giáo của con, tôi vô tình bấm nhầm số 8 thành số 6. Thấy người nghe máy báo là gọi nhầm nhưng không hiểu sao có gì xui khiến tôi vẫn lưu số điện thoại vào danh bạ rồi kết bạn zalo. Chúng tôi làm bạn với nhau một thời gian đến hôm nhìn thấy bức ảnh người đó đăng lên nhật ký tôi mới giật mình sao lại giống khuôn mặt của mình đến vậy?

Linh cảm có điều rất lạ thôi thúc tôi nhắn tin hỏi thăm. Chuyện qua chuyện lại tôi bày tỏ thấy khuôn mặt cô ấy trông rất giống mình nên tò mò. Hai chị em nói chuyện với nhau vui vẻ. Dần dần như có điều gì đó thôi thúc, tôi tâm sự thật mình bị lạc gia đình từ nhỏ, không biết quê quán, người thân ở đâu? Cô ấy cũng bất ngờ nhắn lại:

“Ôi sao trùng hợp thế, em cũng bị lạc mất chị gái sinh đôi từ năm 7 tuổi”.

Nghe cô ấy nói vậy tôi ngồi lặng đi một lúc, chân tay run, tim đập mạnh đến mức rơi cả điện thoại. 2 chị em nói chuyện rất lâu. Mọi thứ dẫn vỡ ra, cuối cùng thì tất cả trùng khớp y chang với những gì bố mẹ nuôi kể lại. Dì ấy thì kể hồi đó bố đưa 2 đứa lên thành phố khám mắt, về đến bến xe thì không tìm thấy tôi. Ông tìm con khắp nơi không thấy nên đành về vì chẳng còn đồng nào trong túi mà ở lại.

Hôm 2 chị em gặp nhau, vừa nhìn thấy dì ấy tôi đã nhận ra ngay đó chính là em gái mình rồi. Chúng tôi ôm nhau khóc như mưa. Chị đưa tôi về nhà thắp hương cho bố mẹ, nước mắt rơm rớm:

“Bố mẹ ơi chị em con tìm thấy nhau rồi. Bố mẹ yên tâm nhé”.

Tôi không nghĩ điều kì diệu này lại xảy ra với mình sau tận 30 năm. Chỉ từ một cú điện thoại gọi nhầm mà tôi tìm được người thân ruột thịt. Mừng lắm mọi người ạ.

Nguồn : https://www.webtretho.com/p/bi-lac-tu-nho-toi-tim-thay-em-gai-sinh-doi-sau-30-nam-nho-cuoc-goi-nham-so