in

Em dại dột tin câu: ‘Ở nhà chăm con, tiền anh kiếm’ nên tự đẩy mình vào cảnh ăn bám chồng

“Cô chỉ ở nhà ăn chơi, trông 2 đứa con thôi mà sao tới giờ này cơm chưa nấu, nhà cửa bừa bộn thế này?… đúng là ăn hại”.

Đi làm về dựng được xe vào sân, mắt chồng em đảo quanh khắp nhà rồi gằn giọng quát vợ.

“Nay cả 2 đứa ốm, ông bà nội lại gọi sang bảo em đi chợ mua đồ để các cụ đãi khách nên em chưa kịp làm hết việc”.

Bỏ ngoài tai lời vợ nói, anh ấy quát lớn hơn:

“Cô đừng có lý do lý trấu. Đã ăn bám còn lười, làm có mấy việc vặt thôi mà cũng kêu. Cô giỏi ra xã hội kiếm tiền đi cho biết thế nào là vất vả”.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn today.line.me

Mắng vợ 1 thôi 1 hồi, anh ấy đi tắm rồi ra xem tivi đợi vợ vừa bế con vừa nấu nướng. Con trai ngã khóc  cũng gọi vợ ra dỗ chứ bố mặc kệ.

10 hôm như 10, cứ đi làm về là chồng em lại “soi vợ” như vậy. 7 năm lấy anh, cuộc sống của em lúc nào cũng bị coi thườn. Tất cả cũng chỉ vì em dại dột tin câu: “Em ở nhà chăm con, kinh tế đã có anh lo” nên mới tự đẩy bản thân rơi vào cảnh “ăn bám chồng”.

Trước đây em cũng đi làm văn phòng, tuy lương không cao nhưng đủ nuôi thân. Thế mà sau khi sinh nở xong, chồng em thuyết phục:

“Tiền chỉ cần mình anh kiếm. Vợ ở nhà chăm con cái, vun vén việc nhà cho anh yên tâm. Hàng tháng lương anh sẽ đổ về tài khoản vợ, em không cần phải nghĩ ngợi gì”.

Nghe chồng dỗ ngon ngọt vậy em tin nên bỏ luôn sự nghiệp ở nhà lo nội trợ để rồi càng ngày càng thấy mình dại. Nói không quá chứ tiêu tiền chồng em thấy áp lực hơn đi làm rất nhiều. Thà ra ngoài làm công ăn lương còn được tôn trọng, chế độ đãi ngộ tốt thì mình làm, không thì bỏ. Đằng này ở nhà làm quần quật từ sáng tới đêm, không biết thứ 7, chủ nhật là gì, ốm cũng phải làm, sốt cao tự uống hạ sốt ngồi dậy chăm con, nấu cơm cho chồng. Thế nhưng trong mắt anh, em vẫn chỉ là đứa ăn bám vô tích sự.

Không trực tiếp làm ra tiền nên em cũng không có quyền lên tiếng trong gia đình. Cứ hễ động nói là anh ấy bảo:

“Chừng nào cô kiếm ra tiền như tôi thì hãy to mồm”.

Hôm cuối tuần vừa rồi, em ốm bảo chồng ở nhà chăm con giúp nhưng anh vẫn lên xe hẹn bạn đi câu tới tối mịt mới về. Đến nhà chưa thấy vợ cơm nước, anh lại giở giọng cũ:

“Cô lười thế có muốn tôi tống cổ về cho bố mẹ cô dạy lại không?”.

Em hết nhịn nổi nữa nên đứng dậy to tiếng lại:

“Anh cứ mở miệng lại bảo tôi ăn bám, sao anh không thử nghĩ, con anh tự lớn, nhà anh tự sạch, cơm ngon canh ngọt chắc con Cám vào nấu cho ăn anh à? Cứ sòng phẳng mà tính theo giá thị trường xem, nếu thuê giúp việc theo giờ rẻ 30 – 40k/tiếng, một ngày tôi hầu hạ phục vụ bố con anh 12 tiếng nhân lên xem tháng anh phải trả tôi bao nhiêu tiền. Tôi còn phải thay anh đối nội đối ngoại, lo cho bố mẹ anh bên nhà nữa…

Công sức đó của tôi đổi ra thành bao nhiêu tiền? Anh tính đi. Nếu anh thấy tôi là đứa ăn bám thì ly hôn luôn. Tôi chán làm ô sin không công cho anh lắm rồi”.

Nói xong em ôm 2 đứa con sang phòng khác ngủ, sáng hôm sau dọn đồ về ngoại. Ngày nào chồng cũng gọi sang xin lỗi thuyết phục vợ về nhưng lần này em phải dạy cho lão bài học mới được.

Nguồn : https://www.webtretho.com/p/em-dai-dot-tin-cau-o-nha-cham-con-tien-anh-kiem-nen-tu-day-minh-vao-canh-an-bam-chong