in

Ngày về biệt thự 13 tỷ, tôi khóc rưng rức thấy chiếc gương cũ chồng đặt trong phòng ngủ

Vợ chồng tôi đều là người từ quê lên phố lập nghiệp bằng 2 bàn tay trắng. Gia đình 2 bên bố mẹ cũng đều nghèo, không hỗ trợ gì được cho các con.  Thế nên ngay khi cưới nhau, chúng tôi đã xác định phải tự lập hoàn toàn.

Tôi còn nhớ ngày cưới, cả hai đứa không có tiền để mua sắm cho phòng tân hôn. Giường cưới, tủ quần áo và ngay cả chiếc rèm cửa cũng là đồ cũ. Anh chỉ mua duy nhất 1 chiếc gương bầu dục treo tường là mới.

Ảnh minh họa: Nguồn Sanook

“Anh còn đúng 700 ngàn nên chỉ đủ mua chiếc gương này cho vợ soi để tiện trang điểm hàng ngày trước khi đi làm”.

Thật sự tôi biết ơn anh lắm. Bao năm qua dù chẳng có tiền trong người nhưng lúc nào đi làm tôi cũng phải chỉn chu gọn gàng nhất. Công việc của một biên phiên dịch cho sếp nước ngoài khiến tôi không thể ăn mặc xuề xòa được.

Cũng phải cảm ơn vì nghèo túng mà vợ chồng cùng nhau bảo ban tích cóp. Tròn 10 năm sau ngày cưới, chúng tôi đã mua 1 biệt thự ở ven đô. Căn biệt thự 13 tỷ này nằm trong 1 không gian đẹp, sinh hoạt tiện lợi cho cả vợ chồng con cái và bố mẹ già.

Lúc mua sắm đồ đạc, anh giục:

“Vợ xem muốn mua gì thì mua đi để còn sắp xếp cho đẹp”.

Tôi bảo luôn:

“Chồng là dân thiết kế công trình mà còn phải hỏi em. Anh trang trí gì em cũng thấy vừa mắt hết”.

“Nhớ nhé, lúc gạo nấu thành cơm thì đừng có mà đòi thay đổi”.

Tôi cũng nghĩ nhà đẹp thế này anh sẽ sắm sửa toàn đồ đắt tiền. Vì thế dù tiếc khi phải bỏ đi các vật dụng cũ tôi vẫn không dám nói với anh giữ lại.

Thế nhưng ngày khánh thành về nhà mới, vừa bước vào phòng ngủ, nhìn cảnh tượng bên trong mà tôi không khỏi sững người. Trong căn biệt thự trị giá chục tỉ mà chồng tôi vẫn bài trí phòng ngủ của 2 đứa hệt như căn phòng tân hôn ngày trước với giường cũ, tủ cũ đã được mang đi sửa sang đánh bóng lại như khoác lớp áo mới. Anh vẫn còn nhớ mang theo chiếc gương treo tường để đặt ở đây.

Nhìn những đồ vật cũ mà tôi xúc động chỉ biết ôm mặt khóc. Anh đến bên bảo:

“Để xây dựng cơ ngơi này, anh luôn nhớ mình đã phải trải qua những ngày gian khó tay trắng ra sao. Thế nên dù bên ngoài có long lanh, đẹp đẽ nhưng anh muốn phòng ngủ của 2 vợ chồng vẫn quen thuộc, ấm áp”.

Nghe những lời từ đáy lòng, tôi chỉ biết ôm anh thật chặt. Đêm đó, chúng tôi ở bên nhau trên chiếc giường thân thuộc, mọi thứ bền chặt, giản dị như những ngày hôm qua. Thật sự tôi chẳng mong gì, chỉ mong được ở mãi bên một người chồng tuyệt vời này thôi.