in

Mẹ chồпg bảo: Dâп tỉпн giỏi mỗi việc đєσ bám. Tôi đáp: Xưa bác không dαι như đỉa chắc chẳng có hôm nay

Thật sự ở thời điểm này em vẫn muốn bay nhảy, muốn tự do chứ chưa thích lấy chồng. Nhưng áp lực từ người lớn và bạn trai quá nhiều khiến em phải nghiêm túc nghĩ về hôn nhân. Sau nhiều lần bị thúc giục mà em chẳng còn lí do gì để từ chối nên lần này buộc phải theo Nam về ra mắt.

Em kể nguyên văn cho các chị nghe về câu chuyện giữa em với mẹ của người yêu trong lần đầu gặp mặt.

Mấy năm yêu nhau dù chưa được diện kiến chính thức nhưng em biết khá rõ từng thành viên trong nhà anh. Bố Nam là bác sĩ khoa sản về hưu, mẹ anh kιпн doanh vàng bạc đá quý. Nam bảo: “Em không phải đắn đo về vấn đề môn đăng hộ đối đâu. Mẹ anh trước cũng ở quê, mà ông bà ngoại còn rất nghèo là khác. Trong khi bố anh lại là công tử con nhà giàu, vậy mà họ vẫn lấy nhau đấy thôi”.

“Sao bố mẹ anh lại lấy được nhau?”- Em tò mò hỏi lại.

“Bà ngoại anh mất sớm, dưới mẹ còn 1 cậu và 3 dì nên mẹ phải nghỉ học xuống làm giúp việc cho nhà anh. Mẹ thật thà, chăm chỉ nên ông bà nội thương và xin cho mẹ đi học cao đẳng kế toán, bố anh đưa đón vì mẹ không biết đường. Vậy là họ yêu nhau và lấy nhau. Sau đám cưới thì bà nội với bố anh mở cho mẹ một tiệm vàng kιпн doanh đến bây giờ”.

Nghe bạn trai kể em thật sự ngưỡng mộ tình yêu của bố mẹ anh. Em cứ tưởng mẹ anh đã từng có một thanh xuân khó khăn đến vậy thì sẽ dễ cảm thông với người khác. Nhưng, em nhầm to…

Nhà Nam có giúp việc nhưng lần đầu con trai dẫn bạn gái về ra mắt mà mẹ anh không cho nấu một bữa ăn tiếp đãi. Em đến được mời một cốc nước lọc và ngồi nói chuyện suông. Chắc có lẽ bác gái cũng hỏi về em rất nhiều qua con trai rồi, khi thấy em bà chẳng vòng vo mà vào chuyện luôn:

“2 đứa chỉ nên dừng lại ở qυαп нệ bạn bè. Thằng Nam lấy ai phải thông qua quyết định của người lớn, mà bác thì không ưng cháu về tất cả”.

“Bác có thể cho cháu một vài điểm bác không ưng được không?”.

“Thứ nhất cháu là người nhà quê, mà dân tỉnh lẻ chả được gì, giỏi mỗi việc đeo bám là tài. Thứ hai, cháu không có công ăn việc làm ổn định, ừ thì hiện tại đang dạy yoga đấy nhưng cũng chẳng có cнύт tương lai nào. Thứ ba, bác không thể chấp nнậп thông gia của mình là bần nông”.

Em nghe xong mà mặt mày nóng phừng phừng, em lườm Nam một cái thật dài rồi đặt mạnh cốc nước xuống mặt bàn đáp:

“Thưa với bác, cháu không nói nhiều nhưng bác là người lớn chắc sẽ hiểu ngay câu mà cháu sắp nói ra đây. Anh Nam kể với cháu nếu ngày xưa bác không bám dai hơn đỉa thì cũng chẳng có ngày hôm nay ngồi đây mà ra oai đâu. Chào bác”.

Em ra về, Nam đuổi theo nhưng em cũng nói thẳng luôn: “Anh rất tốt nhưng em rất tiếc, chúng mình không thể tiếp tục vì anh có một bà mẹ kém hiểu biết”.

Vậy là cuộc tình 4 năm của em chấm dứt như thế. Em cũng có một cнύт hối tiếc nhưng đó là quyết định đúng đắn phải không các mẹ?

Theo khoevadep