in

Là một người mẹ, nợ ơn Mạnh còn trả không hết, bỉ bôi việc không ai dám làm chỉ thêm hèn cả phần người

Vốn cũng chẳng muốn nói thêm chuyện ai cũng biết nhưng khi một đoạn clip của nhà dân gần khu vực bé gái rơi tầng 12 được tung lên đi kèm những lời bỉ bôi việc làm của Mạnh khiến tôi ngứa miệng quá thể.

Cũng như nhiều người khác, tôi chỉ biết Mạnh qua những bài báo gần đây. Nhìn dáng vẻ hiền lành, chân chất cứ phải phân bua cho báo chí hiểu “tôi không phải người hùng” lại càng thấy thương cái chân chất ở em nhiều hơn.

Y như rằng, sau khi cứu được bé gái rơi từ tầng 12 chung cư, Mạnh từ nhân vật vô danh bỗng nổi lên như một hiện tượng, một tấm gương tốt đáng tuyên dương và tự hào. Cũng từ đây, em mau chóng được truyền thông tâng, đẩy màu mè các kiểu. Đương nhiên, “lên chín tầng mây” chỉ là chuyện nhỏ với đôi ba từ hoa mĩ.

Nhưng, mặc cho những lời tung hê, người đàn ông sức chẳng bằng ai ấy vẫn cố lách cho mình những khoảnh khắc “thoát ly” để tìm lại nhịp sống bình dị thường ngày như đã từng.

Ông bố ấy vẫn ôm con vào lòng thủ thủ “bố không phải người hùng, bố chỉ là bố của con”.

Vậy mà, một ai đó hay nhóm người nào đó vì ghen tức hay gì lại băm xẻ từng chi tiết ở góc máy không hẳn rõ ràng chỉ để chứng minh “Mạnh không đỡ được cháu bé”.

Là một người mẹ, với tôi, Mạnh vẫn là người hùng. Tôi sẵn sàng đứng về phía Mạnh bởi tôi tin, nếu ở vào vị trí mẹ của đứa trẻ, bạn biết chỉ có thiên thần hộ mệnh mới có thể làm được điều kỳ diệu đó.

Thứ nhất, trong khoảnh khắc mọi người đều đứng bên ngoài hoặc la hét, hoặc quay phim, hoặc kêu cứu thì chỉ duy nhất một con người quan sát tường tận, leo trèo khéo léo, bình  tĩnh đoán định hướng rơi và liều mình để đỡ lấy cháu bé rơi từ độ cao 36m, tương đương với khối lượng 3528/10 = 352,8 kg. Vì sao không phải ai khác mà chỉ có Mạnh? Hay chỉ bởi lòng tốt thôi thúc con người ta không thể đứng im chờ chết?

Thứ hai, kết quả chụp MSCT sọ não cho thấy bé không có dấu hiệu bất thường. Hiện tại bé đã tỉnh, tiếp xúc tốt, không có dấu hiệu khó thở, tình trạng huyết động ổn định. Kết quả này liệu có được không nếu như không có lực cản kịp thời? Và nếu nói rằng Mạnh đã “bẻ lái” số mệnh của em bé thì liệu có gì quá?

Thứ ba, là một người mẹ, trong tình huống khẩn cấp, khi mọi thứ diễn ra quá nhanh, chỉ cần có người sẵn sàng chấp nhận hiểm nguy, đánh cược may rủi để leo lên, đỡ lấy con mình cũng rất đáng để biết ơn và trân trọng. Rõ ràng tỷ lệ đỡ trúng an toàn trong tình huống rơi thẳng từ độ cao 36m là điều không ai dám trông mong. Nhưng thực tế, khi mọi thứ đã ngoài mong đợi, thậm chí có thể xem là điều kỳ diệu thì lại có người bắt đầu soi mói, bới lông tìm vết, tạo cớ trách cứ.

Thứ tư, bé gái đang có những dấu hiệu hồi phục, dù vẫn còn đang theo dõi nhưng với một người mẹ vừa mắc sai lầm trầm trọng có thể đã vĩnh viễn trở thành “không bao giờ được tha thứ” thì việc con còn sống đã là một phép màu.

Nếu nói Mạnh là người đã sinh ra bé gái lần thứ haithì với hành động quả cảm và nhanh trí của Mạnh, đã cho phép cha mẹ đứa bé một cơ hội sửa sai bằng cả cuộc đời sau này.

Sự lơ đễnh của cha mẹ dẫn đến sai lầm nghiêm trọng đáng trách nhưng người đàn ông vóc dáng gầy nhỏ ấy dám quên đi hiểm nguy để lao tới đỡ và ôm lấy đứa trẻ, mang bé trở về mặt đất, làm hóa giải những day dứt tột cùng của người làm cha mẹ trong một kịch bản xấu nhất hoàn toàn có thể xảy ra. Đó là sự cảm kích tôi dành cho Mạnh, cho những biết ơn từ đáy lòng một người mẹ.

Tôi không rõ mục đích rêu rao sau clip ở góc nhìn khác đang lan truyền là gì nhưng ngồi sau hình ảnh camera để bỉ bôi việc chẳng ai dám làm có chăng chỉ thêm hèn cả phần người mà thôi.