in

Çhồng phán: “Vợ chỉ như quầп áo, cháп thì thay bộ khác” vợ bình tĩnh đáp lại: “3 đồng ɱua được cả ɱớ đàn ông”

Vậy anh nghĩ anh có giá lắm à? Nói thật với anh thì 3 đồng 1 mớ đàn ông, tôi bỏ ra vài đồng đã hốt được cả mớ rồi. Đàn ông ngoài kia tốt nhiều lắm. Tôi chẳng dại gì mà ở với anh.

Từ lúc khoác lên mình chiếc váy cưới thì tôi đã thấy hối hận khi quyết định lấy Hùng. Vốn dĩ tôi và chồng đến với nhau không xuất phát từ tình yêu mà bởi sự mai mối. Thời điểm đó chồng tôi 32 tuổi còn tôi thì 28.

Dù 28 nhưng tôi trẻ so với tuổi, tôi cũng đam mê công việc nên chưa vội lấy chồng. Nhưng bố mẹ tôi thì khác, lúc nào ông bà cũng sợ tôi ế, không có ai lấy nên mới nóng ruột giục đi xem mắt. Thế là tôi miễn cưỡng đồng ý rồi lấy chồng cho bố mẹ an lòng.

Lấy chồng rồi thì tôi rất chu toàn, lo lắng cho gia đình chồng. Mọi người không ai chê trách tôi bất cứ điều gì cả, thế nhưng cái điều khiến tôi lo lắng đó chính là chồng tôi lúc nào lười biếng, cứ sống dựa dẫm cả vào vợ.

Lương anh vốn không cao, chỉ 8 triệu/tháng, ấy thế mà chồng tôi không lo tu chí làm ăn mà suốt ngày rượu chè với hội bạn của anh. Tôi rất muốn tôn trọng chồng nhưng với cách sống của anh như này tôi rất chán nản.

Lúc nào chồng cũng xếp vợ sau cùng, lúc nào cũng coi bạn bè là trên hết. Khi chồng ốm thì tôi lo lắng, thuốc thang thế mà khi tôi ốm thì nhờ chồng cắm hộ nồi cơm, đi mua hộ liều thuốc mà anh cũng không làm.

Lấy lương về anh không đưa cho vợ mà đưa hết cho vợ. Trong nhà có gì ngon thì tuyệt nhiên chồng không bao giờ nhớ đến tôi, lúc đó tôi cảm thấy tủi thân và thấy mình chẳng khác nào người xa lạ trong gia đình này.

Tôi càng nhẫn nhịn thì chồng lại càng coi thường tôi nhiều hơn mà thôi. Anh ta lúc nào chỉ biết hưởng thụ, mà chưa từng nghĩ đến một lần quan tâm, chăm sóc cho tôi.

Có một lần chồng tôi lấy 60 triệu mang đi cho em gái của anh mua xe máy mà không hề bàn bạc với tôi. Trong khi đó thì hầu hết tiền tiết kiệm kia đều là của tôi để dành sau này mang bầu sinh nở. Lúc đó tôi uất ức lắm mới nói nói hết cho anh ta:

– Sao anh có thể tự tiện như vậy? Số tiền 60 triệu kia là em đã tích góp lâu giờ. Anh muốn cho em gái anh thì cũng phải hỏi ý kiến em chứ?

– Tại sao tôi phải hỏi? Tiền trong nhà này là do tôi quyết.

– Tiền anh nhận được tháng nào đều đi uống rượu rồi đưa cho mẹ anh giữ hết rồi. Tính ra số tiền đó là tiền của em đấy.

– Á à, giờ cô lại còn định tiền tôi tiền cô nữa à? cô lấy chồng rồi thì phải theo nhà chồng. Với tôi gia đình là số 1, còn vợ thì chỉ như quần áo, chán thì thay bộ khác mà thôi. Cô đừng có nghĩ cô cao giá nhé, trong nhà này cô chả là gì hết.

Lúc nghe chồng nói câu đó tôi thật sự không thể nào hiểu nổi anh ta có ăn học mà lại thốt ra được những lời như vậy. Tôi nhìn anh ta đầy khinh bỉ rồi nói:

– Vậy anh nghĩ anh có giá lắm à? Nói thật với anh thì 3 đồng 1 mớ đàn ông, tôi bỏ ra vài đồng đã hốt được cả mớ rồi.

– Vậy cô có giỏi thì ra đường mà kiếm xem có được thằng nào như tôi không?

– Không cần anh bảo thì tôi cũng tự kiếm, đàn ông ngoài kia tốt nhiều lắm. Tôi chẳng dại gì mà ở với anh.

– Cô…

Nói rồi tôi bỏ vào phòng đóng cửa lại, đêm đó tôi đã quyết định viết đơn ly hôn để giải thoát cho bản thân mình. Chồng tôi van xin, nói tôi suy nghĩ lại nhưng tôi không bao giờ chấp nhận sống cùng anh ta thêm nữa.

Theo khoevadep