in

Vợ không chịu bán 5 cây vàng tiết kiệm cho em chồng đi chữa bệnh, tôi ly hôn luôn

Trước mới lấy nhau vợ tôi rất thoáng, dễ bảo, vậy nhưng từ khi sinh 2 đứa con thì tính nết càng ngày càng ích kỷ, keo kiệt không ai bằng.

Tôi với vợ đều đi làm thuê cho công ty tư nhân. Vợ tôi kiếm tháng được khoảng 15, 16 triệu, hơn cả chồng nên cô ấy lo kinh tế chính trong nhà. Còn lương của tôi để xăng xe, ăn uống bên ngoài, rồi dư ra thì cho mẹ một ít thuốc thang, em gái một ít tiêu vặt.

Từ khi lấy nhau tôi vẫn làm vậy, vợ không phàn nàn gì nhưng sau khi sinh đứa thứ 2 vợ đột nhiên bảo:

“Từ giờ anh phải góp ít nhất nhất mỗi tháng 3 triệu tiền ăn. Đừng có để một mình em gánh vác mọi thứ như thế”.

“Vậy tiền lương của em để làm gì?”.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Bugaboo.tv

“Tiền em để giành tiết kiệm, phòng nhỡ lúc con cái ốm đau còn có khoản mà dùng chứ. Anh xem mình cưới được mấy năm rồi mà chẳng có đồng nào”.

“Cứ chi tiêu đã, tiết kiệm tính sau”.

“Kệ, anh không góp vào thì cả nhà nhịn đói”.

Thế là từ đó tháng nào cô ấy cũng mua 1 chỉ vàng cất đi. Tôi đành phải góp 2 hoặc 3 triệu để vợ đi chợ hằng ngày. Vợ tôi ham tích trữ vàng lắm, lấy lương là hí hửng đi mua ngay, có tháng hứng chí làm 2 chỉ cơ. Rồi thỉnh thoảng cố ấy kiếm ngoài được khoản nào cũng mua vàng hết. Đến giờ vợ tôi có trong tay cũng phải mấy cây vàng rồi chứ không ít.

Em gái tôi mới 20 tuổi, vừa phát hiện ra ung thư tụy phải chữa trị khá tốn kém. Từ lúc em bị bệnh cả nhà tôi xào xáo hết lên, bố mẹ lo cho nó mất ăn mất ngủ, cũng ốm theo. Thấy em gái khổ quá, bệnh tật thì hành hạ gầy xanh cả người, tôi đỡ được ít nào hay ít đó thôi không thấm vào đâu cả.

Tôi cũng tìm hiểu đủ các nơi chữa căn bệnh này, có người mách ra nước ngoài khả năng khỏi bệnh cao. Tôi bàn luôn với vợ:

“Anh muốn đưa cô Hoài sang Sing chữa bệnh, em có mấy cây vàng bán để anh lấy tiền lo chi phí nhé”.

“Ơ, sao lại bán vàng hả anh? Với lại đi nước ngoài tốn kém thế làm sao có đủ tiền mà chữa.”

“Thì trước mắt mình cứ bán 5 cây vàng, được từng nào hay từng đó, còn nước còn tát em ạ”.

Vợ tôi nghĩ một lúc mặt lạnh như tiền đáp:

“Em không đồng ý đâu, đành là cô ấy bị bệnh ai cũng thương nhưng số vàng đó em phải tích cóp mãi, ăn không dám ăn, tiêu không dám tiêu, mua để dành lo cho con cái sau này. Giờ anh nói bán đi chữa bệnh cho cô ấy nhẹ như không thế sao được”.

“Sao cô ích kỷ thế nhỉ. Em nó bị bệnh cô còn ở đấy tiếc tiền với chả vàng. Em tôi có mệnh hệ gì là do thói keo kiệt của cô đấy”.

Tôi nói luôn với vợ như vậy nhưng cô ấy vẫn một mực không chịu bán vàng để chồng đưa em gái đi chữa bệnh. Tôi đang định ly hôn cho sáng mắt ra.

Đời tôi chỉ có bố mẹ, anh em mới là gia đình. Khi gia đình gặp sóng gió tôi là thằng đàn ông phải có trách nhiệm gánh vác. Vợ đã không chia sẻ thì tôi bỏ để cô ấy ôm vàng mà sống.