in

Thấy vợ mới lầm rầm khấn trước mộ vợ cũ, tôi rụng rời biết cô ấy ra đi oan ức

Tôi với vợ cũ sống chung được 5 năm và có với nhau 1 cậu con trai rồi. Vợ tôi tiền sử bệnh tim nên hồi mang bầu vất vả lắm, phải ra vào bệnh viện theo dõi liên tục. Rồi con cũng bị tim bẩm sinh di truyền từ mẹ nên ốm yếu, đi viện suốt.

Mẹ tôi lại không ưng con dâu, thấy 2 mẹ con đi viện liên tục bà cứ cằn nhằn:

“Lấy phải người dặt dẹo chỉ khổ con ạ”.

Nhiều lúc thấy vợ ôm con khóc tôi cũng nẫu ruột, đi làm về mệt mỏi rồi còn chịu thêm bao nhiêu cái ức chế. Vợ chồng cãi nhau nhiều hơn, cho đến khi tôi ngoại tình vói cô vợ mới hiện tại. Mẹ tôi biết thì quý lắm, cứ bảo đưa về nhà chơi, hai người trò chuyện rất hợp nhau.

Thời gian đó con trai phải mổ tim, vợ ở trong viện chăm sóc còn tôi bận công việc nên thỉnh thoảng mới vào được. Sau gần 1 tháng ở viện về nhà trông vợ gầy xơ xác, tôi cũng thương thương, nghĩ sẽ tìm cách để chia tay người kia và chăm lo cho vợ con.

Vậy nhưng hơn tháng sau thì nhân tình báo có bầu. Mẹ tôi mừng lắm giục hai đứa đi siêu âm. Tôi thì rối lên, lo lắng vì chỉ sợ vợ biết, con vừa mổ xong còn yếu, cô ấy cũng suy nhược cơ thể làm sao mà chịu nổi cú sốc này. Tôi phải dặn đi dặn lại mẹ:

“Mẹ đừng có nói chuyện này với Thu đấy”.

“Ừ, tao có phải kiểu người hay đưa chuyện đâu”.

Tôi chỉ mong là mẹ cố gắng giấu giếm giúp mình như bà nói. Ấy vậy mà hôm đó tôi họp xong ra thấy vợ gọi nhỡ cả chục cuộc, điện lại thì chị hàng xóm nghe máy, hốt hoảng bảo:

“Cô Thu đi đâu về cứ khóc lóc rồi bị ngất chú ạ. Anh nhà với mấy người đưa đi viện rồi”.

Tôi lo quá, chỉ kịp dặn chị ấy trông con giúp rồi đi thẳng lên viện. Vậy nhưng vợ tôi đã không qua khỏi vì cơn nhồi máu cơ tim đến quá đột ngột. Biết cô ấy mất tôi vừa sốc vừa đau xót, thương con trai còn nhỏ, mới mổ xong chưa khỏi hẳn đã mồ côi mẹ rồi.

Vừa lo hậu sự cho vợ xong, mẹ cứ giục đón bạn gái về sống chung, nhưng thấy có lỗi với vợ quá tôi đợi lúc cô ấy sinh mới rước cả hai về. Giờ con gái cũng được 7 tháng rồi. Vậy nhưng tôi cảm thấy không hạnh phúc nên gần như là sống ly thân.

Hôm trước tôi ra thắp hương thì ngạc nhiên khi thấy vợ mới đang vịn tay vào bia mộ vợ cũ khóc:

“Em có lỗi với chị quá! Giờ anh ấy chẳng quan tâm gì mẹ con em cả, chị có thiêng thì đừng oán giận nữa. Tất cả đều do mẹ anh ấy xúi giục chứ em không có ý làm thế”.

Tôi nghe mà rụng rời cả chân tay. Vợ thấy tôi đến thì hoảng hốt, khóc nấc lên. Mãi sau cô ấy mới bình tĩnh, kể lại là hôm vợ tôi mất thì buổi sáng mẹ với cô ấy đã hẹn vợ ra ngoài nói chuyện.

“Mẹ nói thẳng là em với anh có con rồi, bắt chị ấy chủ động ly hôn. Lúc đó chị khóc dữ lắm, đến chiều thì nghe tin chị ấy mất”.

Tôi nghe xong mà giận run cả người. Mẹ tôi thật sự quá quắt, biết con dâu bệnh tim lại suốt ngày đầu bù tóc rối chăm con, sức khỏe suy kiệt vậy mà còn quá đáng đổ thêm dầu vào lửa. Có lẽ hôm đó vợ gọi cho tôi không được, uất ức dồn nén rồi lên cơn đau tim mà ra đi, chắc vợ oán trách tôi nhiều lắm.

Nghĩ thương vợ lại thấy hận bản thân mình, giá như tôi không ngoại tình, thì giờ này có lẽ cô ấy vẫn còn bên cạnh hai bố con. Tôi chẳng biết phải làm gì để tạ lỗi với vợ nữa.